Đôi mắt Nhậm Cầu giật một cách dữ dội, Vinh Sở thấy rõ sự thay đổi đó của cậu, thiếu niên lập tức cười: "Quả nhiên... cậu..." “Cho dù cậu có nói thế nào thì tôi cũng sẽ không nói đâu."
Một tay Nhậm Cầu đút vào túi đứng đối mặt với Vịnh Sở: "Điều thứ nhất, cậu cũng không phải là gì của Bạc Nhan, tôi không cần phải trả lời vấn đề này của cậu. Điều thứ hai, chuyện mà tôi làm cũng không cần phải báo cáo cho cậu, tình cảm tôi đối với Bạc Nhan cậu cũng không cần phải biết "
Vinh Sở cúi đầu, một lúc lâu sau bông cười ra tiếng: "Tôi không phải là gì của Bạc Nhan?
truyenfull.com cập nhật nhanh nhất.
Cơ thể Nhậm Cầu đột nhiên cứng đờ. "Thôi, nếu cậu không muốn nói tôi biết thì tôi cũng không nói cho cậu biết quan hệ của tôi với Bạc Nhan."
Vinh Sở cười nhếch miệng, nụ cười đó khiến Nhậm Cầu có một loại cảm giác sợ hãi quen thuộc.
Không
Tại sao? Tại sao cậu lại cảm giác như rơi vào tay giặc vậy?
Nhậm Cầu cảm thấy bản thân cũng đủ lý trí và trưởng thành lắm, nhưng tại sao... ở trước mặt người thiếu niên này cậu lại cảm thấy khí thế của mình bị áp đảo?
Phản xạ của cơ thể khiến Nhậm Cầu có chút sợ hãi, khi sợ hãi đủ lớn cậu nhanh chóng nghĩ đến một vấn đề khiến hô hấp trở nên tăng mạnh.
Nếu nói như vậy... Nếu nói lời như vậy... Chẳng lẽ Vinh Sở... Quan hệ của cậu ta là...
Ngón tay đang đút vào túi của Nhậm Cầu đột nhiên năm chặt lại thành năm đấm, cậu nhìn thẳng vào Vinh Sở: "Nếu cậu dám động vào Bạc Nhan dù là một chút, đừng nói Tôi Nghiêu ngay cả tôi cũng sẽ không tha cho cậu. "Không tha thì không tha, nói như cậu có thể làm được gì tôi ấy nhỉ?"
Đương nhiên Vinh Sở không hề sợ cậu ta thuận thế xoay người: "Thôi nói với cậu nhiều quá rồi, tôi không muốn nói nhiều nữa, giờ tôi hơi bận, lần sau có thể "
Cậu ta kéo dài giọng: "Chúng ta sẽ còn gặp lại.
Thần kinh cả người Nhậm Cầu đều căng chặt, Vinh Sở xoay người đi ngược hưởng với hướng của Bạc Nhan và bạn của cô rời đi, để lại một mình Nhậm Cầu