Sắc mặt của Từ Dao đột nhiên thay đổi, cô dùng lực nằm chặt lấy tay Đường Duy.
Bạc Nhan đã nhìn thấy toàn bộ hành động này, nhưng cô không nói gì cả mà chỉ nhếch miệng. Cô dựa người vào Lam Thất Thất đang ngồi bên cạnh, dung mạo xinh đẹp khiến người ta phải đắm đuối.
Dưới ánh nhìn của mọi người, cô gái dường như chẳng có chút áp lực nào, cứ kéo kéo ống tay áo. Sau đó, cô vô tình tựa vào vai Lam Thất Thất, như hai cô bạn thân thiết vai kề vai. Cô mặc một chiếc quần bò ngắn với đôi chân dài trắng nõn thẳng tắp, dáng ngồi thư thái, không hề kiêu ngạo khi gặp lại người yêu cũ.
Cô cười cười, tiếp tục nói: “Tôi có cần đưa thiếp mời không? Chúng ta dù sao cũng đã có giao tình từ trước, chắc không cần đầu nhỉ? Anh nói xem, Đường Duy?”
Cô thay đổi rồi.
truyenfull.com cập nhật nhanh nhất.
Đây là suy nghĩ đầu tiên nảy ra trong đầu Đường Duy.
Yết hầu cậu chuyển động, Đường Duy giả bộ như không có chuyện gì, ánh mắt không một chút rung động. Dù đối diện với sự nổi loạn và cố gắng tỏ vẻ mạnh mẽ của Bạc Nhân, cậu cũng chỉ đứng ở bên bờ còn lại, làm một ngọn núi vững chắc, gió mưa cũng không thể lay động. “Tất nhiên là không cần.
Đường Duy trầm mặc nói tiếp: “Là tôi không cẩn thận nên xảy ra sơ suất, quên không nói trước với bảo vệ một câu để chào hỏi cô.” “Bạc Nhan, cậu về rồi à. Sakahara Kurosawa ngược lại vẫn chưa có mâu thuẫn gì với Bạc Nhan nên coi cô như bạn tốt, chào hỏi rất nhiệt tình: “Tại sao cậu về mà không nói sớm chứ? Đúng thật là, xuất hiện đột ngột như vậy, cứ như nhân vật thần bí ấy.” “Nhân vật chính như mình chắc chắn phải xuất hiện cuối cùng chứ, nếu không còn gì là mới mẻ, hấp dẫn chứ."
Bạc Nhan trêu đùa, cô cười hi hi rồi vẫy tay chào: “Lâu ghế rồi chúng ta không gặp nhau nhỉ?" “Đúng vậy, hai năm rồi.”. Đọc truyện tại ( T R U M t r u y e n .c o m )
Sakahara Kurosawa nhìn thấy
Nhậm Cầu đứng cạnh Bạc Nhân, đột nhiên như phát hiện ra gì đó, nói: "Không phải Nhậm Cầu vẫn luôn tìm cậu bầu bạn suốt hai năm nay đấy chứ? Mình thấy hai người không có vẻ gì là hai người bạn cũ xa nhau lâu năm cả."
Lời này vừa dứt, sắc mặt của Đường Duy cũng thay đổi theo. Đôi mắt cậu bất giác trở nên sắc bén, cậu nhìn về phía Bạc Nhan, dường như muốn chất vấn cô.
Nhưng Bạc Nhan chỉ nhún nhún vai rồi nói: “Đúng vậy, cậu ấy rất hay đến tìm mình đi chơi. Còn mấy người các cậu ấy à, cũng chẳng thèm nếm xỉa đến mình, nhất định là trong lòng không có mình rồi.”
Cô có thể nói những lời bông đùa trôi chảy dễ dàng như vậy, rất cuộc thì cô cũng đã thay đổi không ít.
Đường Duy thường cảm thấy Bạc Nhan bây giờ chính là đang giở mảnh khỏe, nhưng cô giở mảnh khỏe như vậy để làm gì? Lấy lại sự hấp dẫn của bản thân sao?
Không thể nào.
Đường Duy trầm giọng nói: “Nếu đã đến rồi thì nhanh vào trong đi."
Cậu nói nhưng ngữ khí vẫn không có chút gì thay đổi, cứ như thể Bạc Nhan trước mặt cậu chỉ là một người lạ, xuất hiện thì xuất hiện, cậu chẳng quan trọng, chẳng mảy may động lòng.
Lam Thất Thất nằm lấy tay Bạc
Nhan, nói: "Tớ đưa cậu đi gặp ba tớ. "Được thôi, lâu lắm rồi tớ cũng chưa gặp chủ Lam Minh rồi, cũng muốn đi chào hỏi chú vài câu.”
Cô đã trở nên thông tục, láu cá, có thể tùy ý nhập vào một nơi như vậy mà không có một chút cảm giác gượng ép.
Đối diện với người con gái đã thay đổi quá lớn, một Bạc Nhan khác hẳn, Đường Duy khẽ cau mày.
Cô đã không còn là cô bé trước kia, một cô bé vẫn luôn chịu đựng, nhẫn nhịn không khóc trốn sau lưng cậu nữa.
Lam Thất Thất dẫn Bạc Lam đi qua người Đường Duy, cũng đúng lúc đi qua Từ Dao, cô ấy nhướn lông mày nhìn Từ Dao, Từ Dao cũng trừng mắt lại luôn. Còn lúc này Bạc Nhan lại khẽ liếc nhìn, cô thấy tay Từ Dao đang nằm chặt cánh tay của Đường Duy. Đối với loại hành động khiêu khích này, cô chỉ đảo mắt một cái rồi đi qua luôn.
Dường như mọi chuyện chẳng quan gì đến bản thân. liên
Đường Duy cảm thấy cổ họng mình khàn khàn, con tim đã nguội lạnh từ lâu của cậu đột nhiên lại đập loạn nhịp, thậm chí còn có chút đau đớn.
Cậu như vậy là vì ai? Vì Bạc
Nhân sao?
Không... cô trong lòng cậu bây giờ chỉ là một người phụ nữ không biết phải trái mà