Đứng ở bên ngoài đám người, hai người giống như khán giả xa lạ, từ xa nhìn xem Đường Duy chịu sự theo đuổi ca tụng của mọi người bị nhiều người như vậy bao vây, ly rượu va chạm nhau phát ra thanh âm trong trẻo, bên tại còn có mấy lời nịnh nọt, lấy lòng xẹt qua, càng lộ ra Đường Duy cao quý đến cỡ nào.
Cậu cao quý biết bao, còn cô thì sao?
Bạc Nhan chỉ có thể đứng ở một bên, nhìn Từ Dao vượt qua đám người đi đến bên cạnh Đường Duy, giống như một người bạn gái chính thức của Đường Duy vậy, thuần thục nắm lấy cánh tay của Đường Duy. Những người xung quanh hỏi về mối quan hệ của họ, Từ Dạo cúi đầu, đỏ bừng mặt.
Điệu bộ như vậy, còn không phải là người phụ nữ của Đường Duy nữa sao?
Bạc Nhan im lặng cười, rồi cùng Lam Thất Thất trao đổi ánh mắt, cô nhẹ giọng nói: “Thật ra, ở lại lâu hơn cũng không có ý nghĩa gì, đúng không?” “Tớ đi cùng cậu.” Lam Thất Thất che Bạc Nhan ở phía sau mình, đại khái là để bảo vệ Bạc Nhan khỏi bị Đường Duy nhìn thấy: “Cậu muốn đi à?" “Ừm, có chút muốn rời đi.”
truyenfull.com cập nhật nhanh nhất.
Bạc Nhanh hỏi: “Chi bằng... bọn mình đi trước? Dù sao thì Đường Duy cũng không nhận ra đâu, bọn mình đi đi? " "Vậy thì cùng nhau đi thôi."
Lam Thất Thất nắm tay Bạc Nhan: “Chúng ta lén chuồn ra ngoài để xem ai sẽ phát hiện ra chúng ta đi trước, như thế nào?"
Bạc Nhanh cười: “Được."
Lúc này, Đường Duy và Từ Dao vẫn bị mọi người vây quanh, cậu ta biết lúc này Từ Dao đi qua là có dụng ý gì, đại khái là muốn tuyên thệ chủ quyền, nhưng đối với cậu ta mà nói, thủ đoạn không được sự đồng ý của cậu mà muốn thông qua trường hợp lộ diện trước công chúng để công khai uy hiếp cậu như này, thật sự là quá thấp kém.
Không ngờ, ngẩng đầu lên, dư quang trong ánh mắt Đường Duy nhìn thấy một bóng lưng đang thong thả bước ra khỏi cửa.
Đồng tử co rút lại, yết hầu di chuyển lên xuống, phát hiện đó là Bạc Nhan.
Cô... đi rồi ư?
Đi để làm gì, đi nơi nào?
Theo bản năng cậu muốn thoát khỏi đám người đuổi theo cô, nhưng khi cậu chuẩn bị tiến lên một bước, Đường Duy liền ngây ngẩn cả người.
Bạc Nhan có đi hay không, liên quan gì đến mình?
Đi rồi càng tốt, cậu còn ước gì Bạc Nhan mau chóng rời đi, khi dạo quanh hội trường, không biết bao nhiêu người đàn ông đang nhìn chằm chằm vào bóng lưng cô khẽ thì thầm, lúc này rời đi càng tốt, bên tại của mình sẽ được thanh tịnh
Nghĩ đến đây, Đường Duy lại nở nụ cười lạnh, trong mắt mọi người, đây là cậu ấy mất kiên nhẫn rồi, từng người từng người mau chóng rút lui, dần dần, chỉ còn lại Từ Dao đứng bên cạnh Đường Duy. “Đường Duy, tâm trạng anh không tốt sao?”
Từ Dao theo bản năng hỏi một câu.
Đường Duy nhướng mí mắt lên, lười biếng đảo mắt liếc nhìn Từ Dao một cái, không nhanh không chậm nhìn lướt qua, giống như lười biếng đến cực điểm, hoặc là căn bản hoàn toàn không muốn phản ứng lại với cô ta, trong miệng chậm rãi phun ra một câu: “Từ Dao, cô cho rằng tôi ngốc sao?”
Từ Dao dừng lại một chút, sau đó vẻ mặt hoảng sợ: “Em... Em không biết anh có ý gì." "Cảm giác khiến cho mọi người hiểu lầm cô là bạn gái của tôi có phải rất tuyệt không?"
Đường Duy nhếch miệng cười: “Ah, tiện thể còn có thể tạo nên dư luận. Cô thích được đại chúng công nhận chuyện cô là người phụ nữ của tôi đến vậy sao?"
Nói trắng ra như vậy khiến sắc mặt Từ Dao trong nháy mắt trắng bệch, cô ta không ngờ tâm tư của mình lại trực tiếp bị Đường Duy đâm thủng như vậy, nhất thời không biết nên đáp lại như thế nào.
Nhưng ánh mắt của Đường Duy lạnh lùng như vậy, lạnh đến mức hoàn toàn không muốn nghe cô ta giải thích, điều này làm cho Từ Dao hoảng sợ, lập tức gượng cười nói: "Không phải đầu Đường Duy, anh nghĩ nhiều rồi, em không có loại ý nghĩ như vậy." "Có hay không, sự thật không phải là đã bày ra trước mắt rồi sao?"
Đường Duy cười trông vui vẻ vô cùng, giống như bộ dáng Từ Dao hay lấy lòng cậu vậy"Có điều tôi quá lười so đo với cô, bởi vì