Đường Duy sau khi nghe thấy mấy câu này của Bạc Nhan, sát ý trong mắt cậu nhanh chóng tụ lại, ngay cả bác sĩ sát bên cạnh cũng có thể cảm nhận rõ ràng tâm trạng tuột dốc của Đường Duy, cùng với sự lạnh giá thấu đến tận xương bao trùm lấy người cậu. Cậu nhìn về phía Bạc Nhan “Tìm tôi để đòi nợ đấy à?”
“Em nào dám, chỉ là thấy anh lo lắng sốt ruột chạy đến nơi này, nên dù thế nào cũng phải nói rõ một hai cho anh biết thôi.”
Khi nhận ra lúc Đường Duy xem bản báo cáo kiểm tra sức khỏe của cô chẳng những không có lấy chút hứng khởi nào mà lại còn lộ ra sự chán ghét cực kỳ mãnh liệt, Bạc Nhan lập tức rút lại bản ghi chép, cảm thấy mình quả là một đứa ngốc.
truyenfull.com cập nhật nhanh nhất.
Cô tự giễu nở nụ cười: “Tiếc là, để anh phải thất vọng rồi. Em không mang thai, Không có thai. “Chỉ là vì gần đây khá là áp lực, với cả em cũng khá là stress, trạng thái tinh thần có hơi nóng nảy, bất ổn, kéo theo đấy là cơ quan bộ phận trong cơ thể bắt đầu nổi lên mấy phản ứng kỳ lạ mà thôi.”
Nói hết một đoạn dài, Bạc Nhan quay đầu nhìn bác sĩ khi nãy đã thuật lại toàn bộ tình trạng cơ thể của Bạc Nhan cho CÔ hay, rồi mới tiếp tục nói: “Nhưng đó không phải là mang thai. Con của hai chúng ta ư? Đường Duy, là em nằm mơ, hay anh đang nằm mơ vậy?”
Câu này thực sự nhẫn tâm đến mức máu tươi túa ra đầm đĩa. Chỉ cần hiểu về bọn họ dù chỉ một chút thôi, cũng sẽ nhận xét rằng câu đấy không hề sai.
Bạc Nhân và Đường Duy đều hạn đối phương đến mức ước gì bên kia chết đi, nếu giữa bọn họ thật sự đã phát sinh quan hệ, rồi có thêm một đứa con, thì kết quả hắn sẽ y hệt như quãng thời còn thơ ấu của họ, ấy là quá đau khổ “Cho nên, nếu em thật sự có dấu hiệu mang thai, hoặc đã thật sự xác định là có thai.
Bạc Nhan dừng lại một chốc: “Em tuyệt đối sẽ không để đứa bé ấy chào đời. Cho nên anh cứ yên tâm đi, Đường Duy à.
Đường Duy hoàn toàn không lường trước được mình lại có thể nghe một câu trả lời độc địa như thế thốt ra từ chính miệng của Bạc Nhan.
Cậu đứng như trời trồng, sau đấy theo bản năng mà chỉ vào cô: “Bây giờ, cô, đang cố ý nói như vậy để khích tôi phải không? Phải vậy không? Đừng để tôi tra ra được cái gì… “Em chẳng sợ đâu, anh cứ đi điều tra tự nhiên