Sau khi trở về ngày hôm đó, Từ Thánh Mẫn vẫn chưa nhận được bất kỳ tin tức gì liên quan tới Lam Thất Thất.
Trong lòng anh ta luôn cảm thấy vừa đau vừa khó chịu, không nhịn được muốn đi nghe ngóng tin tức của Lam Thất Thất, nhưng rồi lại nhịn xuống vì sĩ diện.
Ngay cả Sakahara Kurosawa cũng đã nhận ra sự rầu rĩ của anh ta. “Gần đây anh sống như kiểu vợ bỏ trốn theo người khác mất rồi ấy.” Hiếm khi hai người bọn họ gặp nhau, Sakahara Kurosawa vừa đánh bida vừa chọc ngoáy Từ Thánh Mân một câu: "Vẻ mặt u ám đầy đáng sợ.
truyenfull.com cập nhật nhanh nhất.
Từ Thánh Mân bực mình: “Nói cái gì vậy hả?” “Có phải anh rất muốn biết tin tức về Lam
Thất Thất không?”
Sakahara Kurosawa nắm lấy cây cơ, cười hề hề đầy bỉ ổi. “Tôi đang chờ đây
Từ Thánh Mân nhíu mày lại: "Chờ cái gì?” “Chờ tới lúc anh không nhịn được nữa rồi trưng vẻ mặt đáng thương tới hỏi tôi, Sakahara
Kurosawa, gần đây Lam Thất Thất đang làm gì..
Sakahara Kurosawa cố ý bắt chước giọng điệu đáng thương, nói xong bèn cầm cây cơ cười ngặt nghẽo: "Chắc chắn là anh đã muốn nghe ngóng tin tức của Lam Thất Thất từ lâu rồi đúng không!” “Ông đây muốn biết tin tức của cô ấy mà còn phải." Từ Thánh Mẫn nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Hỏi cậu à?” “Chứ sao.” Sakahara Kurosawa đảo mắt, ra vẻ đang nhìn ngắm quang cảnh xung quanh: “Cũng không biết là ai, sau khi bị Lam Thất Thất từ bỏ theo đuổi thì lá gan chỉ còn một nhúm, không dám đi nghe ngóng tin tức của cô ấy.”
Trái tim Từ Thánh Mẫn đập mạnh, không biết tại sao, anh ta lại nhớ tới lúc mình nhìn thấy Lam Thất Thất lần cuối cùng, nhớ tới đôi mắt của cô, đôi mắt tràn đầy sự đau đớn cùng bóng lưng gầy gò và yếu ớt đang rời đi.
Từ Thánh Mẫn luôn cảm thấy, Lam Thất Thất là một người lạc quan và luôn vui vẻ như thế mà mình cũng có thể khiến cô trở nên như vậy, coi như là anh ta cũng có chút bản lĩnh.
Nhưng mà không phải cô là người rung động và theo đuổi trước