Đường Duy từng cảm thấy Tô Nhan thật yếu đuối, cảm thấy đối với loại phụ nữ này, chỉ cần một ngón tay là có thể dễ dàng bóp chết.
Nhưng bây giờ, Đường Duy cảm thấy người yếu đuổi chính là cậu.
Tô Nhan vừa nói, không cần ầm ï, cũng có thể khiến cậu chết không có chỗ chôn.
truyenfull.com cập nhật nhanh nhất.
Đường Duy cảm thấy lỗ chân lông đều bị thắt lại: “Em… có bạn trai rồi?”
Tô Nhan vẫn mang theo giọng điệu thoải mái, giống như có thể mặc kệ Đường Duy đau lòng: “Đúng vậy, không được sao?”
Cô không thể có sao?
Ai đã quy định, và ai đã buộc cô phải tuân theo đạo đức và phải lập một cái miếu thờ chứ?
Hai năm qua, cô phải khóc lóc thảm thiết, phải sống không băng chết, phải ngày đêm đau khổ vì bị Đường Duy dày vò, mới có thế được buông tha sao?
Không, cô chắc chắn không muốn.
Tô Nhan vẫy tay chào cậu, như thể tạm biệt một người bạn: “Nghiêu Nghiêu đến rồi, tôi đi đây, tạm biệt.”
Giọng điệu thản nhiên như vậy như dùng kim đâm vào tim Đường Duy.
Cậu cứ như vậy nhìn Tô Nhan rời đi, cho đến khi bóng dáng Tô Nhan biến mất ở cuối tầm mắt.
Từng là Bạc Nhan, bây giờ là Tô Nhan.
Từng đối xử với nhau bằng ánh mắt lạnh lùng, nhưng giờ lại trở nên hoảng loạn.
Họ sống cùng nhau, quấn quít, thậm chí đi sâu vào thân xác, vượt qua ranh giới, nhưng dừng lại ở nỗi hận trong lòng.
Cậu đã từng thấy cô đỏ mặt, và đã thấy cô