Khi ý nghĩ này nhảy ra, dĩ nhiên là chẳng khác gì một kích chí mạng với Tô Nghiêu vậy, cậu ta tiễn Tô Nhan đi rồi, cảm giác sức lực trong người bị rút cạn.
Mờ mịt, hoang mang.
Thật sự cậu ta không còn cách nào sao?
Tâm trạng uất nghẹn của Tô Nghiêu không thể xả ra được, chỉ đành phải tìm người tâm sự, cậu ta gọi điện thoại: “Anh Nhậm Cầu, gần đây anh có ở nhà không?”
truyenfull.com cập nhật nhanh nhất.
Nhậm Cầu nhận được điện thoại của Tô Nghiêu, cậu ta hơi bất ngờ, sau đó mỉm cười: “Sao thế? Nghe giọng cậu ỉu xìu thế”
Bắt đầu từ thời cấp ba, Nhậm Cầu giống hệt như một anh trai cả, luôn giúp đỡ hai chị em nhà họ Tô rất nhiều, cho nên bây giờ Tô Nghiêu nghĩ đến chuyện của Tô Nhan là chỉ có thể tìm cậu ta để giải sầu: “Gần đây chị tôi dẫn bạn trai về nhà.”
Nhậm Câu khựng một chút, nắm chặt điện thoại trong vô thức: “Tô Nhan… dẫn bạn trai về nhà?”
Tô Nghiêu ngồi trên sofa: “Đúng vậy, vừa ra khỏi nhà, đi gặp ba mẹ người ta”
Nhậm Cậu vừa nghe xong là cười híp mắt: “Chắc không phải cậu cảm thấy chị mình bị người ta cướp đi chứ?”
Mặt Tô Nghiêu đỏ lên: “Chị tôi còn trẻ như thế! Thật ra nếu bây giờ kết hôn… còn, còn hơi sớm..
Đúng là còn hơi sớm, nhưng mà…
Trong nhà Trì Liệt, Tô Nhan ngây ngẩn cả người.
Trì Liệt dẫn cô vào cửa một cách tự nhiên, đúng lúc nghe thấy có giọng nam vọng ra từ trong nhà: “Em nói xem, có phải con mình dẫn bạn gái về nhà sớm quá không?”
Một giọng nam khác nói: “Anh thì biết cái gì! Tuổi lớn lại không yêu được! Bây giờ ông đây ngần này tuổi rồi, không còn nghĩ đến chuyện yêu đương nữa! Còn trẻ không kết hôn, về già thành độc thân!”
Trì Liệt đi vào hô lên một tiếng: “Ba, con về rồi!”
“Ai dai”
Tiếng động lạo xạo vang lên, sau đó có hai người đàn ông nước ngoài tóc vàng mắt xanh lảo đảo đi ra, vừa đi vừa thoái thác: “Mẹ nó, đừng đẩy anh, nếu anh mất mặt trước mặt bạn gái của con mình thì tại em cải”
“Ai bảo anh không chuẩn bị cho tốt Tô Nhan trợn tròn mắt, kêu lên một tiếng: “Chú… chú Khắc Lý Tư?”
Khi Khắc Lý Tư và Vưu Kim