*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Ban đầu Đường Duy còn có chút kiêu ngạo, còn hiện tại, thái độ lập tức xoay chín mươi độ, cậu híp mắt cười lạnh một tiếng: “Diệp Tiêu thích Tô Nhan?”
Ai cho anh ta lá gan đó?
Từ Thánh Mân chậc chậc lắc đầu, nhìn bộ.
truyenfull.com cập nhật nhanh nhất.
dạng Đường Duy vui giận không bình thường, theo bản năng nắm chặt dây an toàn, đề phòng trường hợp như lúc nấy: “Bây giờ cậu cứ như vậy, trước mặt Tô Nhan thì miệng cứng rắn vô cùng, sau lưng lại là bộ dạng nếu như rời xa cô ấy cậu sẽ chết. Đường Duy, cậu đừng đắc ý. Nếu tiếp tục như vậy, sớm muộn gì trong mắt Tô Nhan, cậu cũng là Diệp Tiêu thứ hai mà thôi.”
Dường như Đường Duy bị những lời này của Thánh Mân làm cho tức giận. Thế nhưng Đường Duy lại nhếch môi cười khẽ nói: “Anh xuống xe cho tôi!”
Từ Thánh Mân vẫn kiên quyết, có chết cũng phải nắm dây an toàn không chịu buông lỏng: “Như thế nào, cậu phải xem lại đi, tôi nói cho cậu biết, tôi giúp cậu làm nhiều chuyện xấu như vậy, nếu cậu dám đối xử như thế với tôi, tôi sẽ ghi lại mọi chuyện thành một danh sách, sau đó liền đưa cho Tô Nhan!”
Đường Duy vẫn kiên quyết lặp đi lặp lại: “Anh có xuống xe không?”
Từ Thánh Mân khó hiểu hỏi: “Cậu muốn làm gì?”
Trong mắt Tô Nghiêu, bất cứ ai cũng có thể là tình địch, đều có thể cướp đi Tô Nhan, chỉ có Nhậm Cầu sẽ không làm như vậy.
Bởi vì ngay cả chạm vào Tô Nhan, Nhậm Cầu cũng luyến tiếc.
Nếu như nói Nhậm Cầu là người cuối cùng đến bảo vệ chị gái, bảo vệ an toàn cả đời của Tô Nhan, cũng chỉ có cậu ta, Tô Nghiêu sẽ nhượng bộ.
Cho nên khi Nhậm Cầu biết được tình huống này, liền lập tức chạy về nhà Tô Nhan.
Tuy rãng cô là người luôn che giấu tất
cả cảm xúc, nhưng dù sao thì trong lòng có thù hận, nếu để cho cô bộc phát cùng một lúc…
Nhậm Cầu nhớ tới sự việc Tô Nhan lái xe đâm vào Đường Duy, lúc đó cậu ta cũng đứng bên cạnh, chứng kiến tất cả tai nạn xảy ra Chứng kiến sự điên cuồng trong mắt Tô Nhan.
Âm thanh ma sát của bánh xe cùng âm thanh Đường Duy ngã xuống đã tạo thành một sự tương phản rõ ràng, mọi thứ hỗn loạn giống như tất cả đều sẽ kết thúc.
Nhậm Cầu biết, sâu trong lòng Tô Nhan có một ác quỷ ẩn nấp, so ra cũng không khác gì ác ma trong nội tâm Đường Duy.
Nếu cô thật sự muốn trả thù, muốn làm tổn thương người khác, muốn có máu chảy, thậm chí là giết người, có lẽ không ai có thể ngăn lại được.
Nghĩ tới đây, Nhậm Cầu tăng thêm tốc độ, cậu ta muốn chạy tới nhà họ Tô thật nhanh, ít nhất không thể để Tô Nhan thật sự xảy ra chuyện gì.
Từ Dao và Diệp Tiêu như thế nào đi nữa cũng là con cháu của những gia tộc lớn, Nếu thật sự có chuyện, một mình Tô Nhan chắc chăn không thể gánh vác được.
Cho nên lúc cậu ta đẩy cửa đi vào, đúng lúc bên trong truyền đến thanh âm cuồng loạn của Từ Dao, từng câu từng chữ đều chỉ trích Tô Nhan táo bạo vô sỉ: “Tô Nhan, cô là tiện nhân! Bây giờ cô đã có người đàn ông khác, vì sao còn muốn Đường Duy yêu thương? Rốt cuộc, cô có mục đích gì?”
Nhậm Cầu gõ cửa, hô to: “Tô Nhan, Tô Nhan!”
Tô Nhan nghe được thanh âm quen thuộc, cô không thể tin được quay đầu lại nhìn Nghiêu Nghiêu, bởi vì chỉ có cậu ta mới gọi Nhậm Cầu tới đây.