Diệp Tiêu như muốn lao tới bên này nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của Tô Nhan thì tất cả mọi người đều đứng im tại chỗ trơ mắt nhìn Từ Dao ngã phịch xuống mặt đất.
Tô Nhan dùng mũi giày hất cảm của Từ Dao lên. Từ Dao mơ màng nhìn lên, cô ta cảm thấy gương mặt xinh đẹp của Tô Nhan kia thật sự khiến người ta run sợ.
Vì trong miệng của Từ Dao toàn máu nên lời nói cô ta bị đứt quãng không rõ ràng: “Tô Nhan, cô chờ đó…”
“Tôi sẽ chờ cô.”
truyenfull.com cập nhật nhanh nhất.
Tô Nhan nở nụ cười “Cô còn có thủ đoạn gì thì cứ việc lôi ra sử dụng, tôi thật sự muốn biết rốt cuộc cô có bản lĩnh tới cỡ nào.”
Vẻ mặt của Tô Nhan giống như là vứt đi một thứ rác rưởi gì đó, lập tức cô rút chân về rồi liếc xéo về phía Diệp Tiêu bãng ánh mắt lạnh như băng: “Anh còn không mau dẫn cô ta đi, còn đứng ngây ra đó làm gì?
Diệp Tiêu như không tin vào mắt anh ta khi nhìn thấy Từ Dao đang quỳ trên mặt đất thở dốc, anh ta nhìn về phía Tô Nhan: “Cô có biết cô đang làm gì không?”
“Năm đó không phải các người chưa từng làm những chuyện đáng sợ sao?”
Tô Nhan thổi thổi lòng bàn tay: “Chút chuyện này, ngay cả tính lời tôi còn chưa tính”
Diệp Tiêu nóng nảy: “Chuyện đính hôn năm đó là do tôi không chấp nhận được việc cô vẫn còn tình cũ với Đường Duy, tại sao cô lại trả thù tôi…”
Vừa dứt lời thì Tô Nhan đã tát cho Diệp.
“Tiêu một tát, mạnh mẽ và dứt khoát.
Những cái tát liên tiếp khiến cho người ta run rấy trong lòng.
Thân hình gầy yếu mảnh khảnh kia của cô sao lại ẩn chứa nhiều thù hận đến như vậy?
Rốt cuộc… cô đã trải qua bao nhiêu sự áp bức và lăng nhục.
Lam Thất Thất đứng bên cạnh khẽ gọi tên cô: “Nhan Nhan…”
Cô ấy cảm thấy mặc dù Tô Nhan đang trút giận nhưng sự trút giận này, đánh vào mặt người khác lại giống như đánh vào mặt cô.
Mỗi một cái tát như trút ra từ tậm tim gan, đều đại diện cho những nổi đau và bất lực mà cô từng trải qua.
Mỗi một cái tát lại càng hận, lại càng dùng sức. Nỗi nghiệt ngã lại càng thêm sâu sắc.
Ai tới cứu cô, ai sẽ tới cứu cô.
Tại sao cô lại bị ép đến mức này chứ?
Gương mặt anh tuấn của Diệp Tiêu bị đánh tới mức méo qua một