Lạc Du Du không ngờ mình cố gắng giúp Sakahara Kurosawa bày ra dáng vẻ bình an vô sự trước mặt mẹ anh ta để người trong nhà yên tâm, nhưng lại nhận được sự chế nhạo của Sakahara Kurosawa.
Trong lòng đau đớn, cô ta nhìn Sakahara Kurosawa, trong ánh mắt đó lúc trước có chút ỷ lại, mà bây giờ lại mệt mỏi giống như vừa trải qua một tai họa vậy.
Sakahara Kurosawa không thể chịu nổi cô ta dùng ánh mắt đó để nhìn mình.
Giống như… giống như lương tâm đang bị chất vấn mới ánh mắt cô ta vậy.
truyenfull.com cập nhật nhanh nhất.
Vì vậy Sakahara Kurosawa không kiên nhẫn đi đến bàn ăn, kéo ghế ra ngồi xuống.
Anh ta đã quen với bữa sáng mà Lạc Du Du chuẩn bị, chưa bao giờ cảm thấy cảm kích, còn thản nhiên nói: “Làm sao, tôi nói sai sao? Cô giả bộ ngoan ngoãn trước mặt mẹ tôi, không phải là muốn tôi cảm kích cô sao?”
Buồn cười, hủy hoại tự do của anh ta, còn muốn anh ta cảm kích sao?
Nằm mơ đi.
Sakahara Kurosawa dùng dĩa cuộn tròn một phần mì ống, vừa cho vào miệng, đã ngẩn ra.
Mặc dù Lạc Du Du khó ưa, nhưng nấu cơm rất ngon.
Vì vậy người đàn ông thốt ra một câu: “Những thủ thuật này cô luyện rất lâu rồi đúng không?”
Khuôn mặt xinh đẹp của Lạc Du Du tái nhợt, kéo góc áo, kéo rồi lại thả ra, cứ như thế mấy lần. Cô ta dường như cuối cùng cũng đã chuẩn bị tư tưởng, sau đó nghiến răng nói với Sakahara Kurosawa: “Tiếp tục đi”
Sakahara Kurosawa ăn rất ngon, nghe thấy giọng nói của Lạc Du Du sau khi im lặng một lúc lâu, động tác dừng lại, ngẩng đầu lên không dám tin nhìn cô ta: “Cô nói cái gì?”
Lạc Du Du tiến lên trước, ném đống thức ăn mà cô ta nấu ở trên bàn xuống đất.
Đĩa mỳ ý Sakahara Kurosawa còn chưa ăn xong cũng trực tiếp bị hất đỏ, đến đĩa cũng vỡ tan nát.
Cả người anh ta đột nhiên bị sự bộc phát của Lạc Du Du dọa sợ, hoàn toàn không ngờ một Lạc Du Du nhỏ bé mà lại giấu một tính khí lớn như vậy.
Chiếc nĩa vẫn còn giữ trên không trung, bữa sáng trước mặt đã sớm thành một mớ hỗn độn dưới đất.