Bây giờ Lạc Du Du và Tô Nhan không biết ai nên đau lòng, hay là đau lòng cho nhau.
Nghe thấy lời Tô Nhan nói, Lạc Du Du lập tức lắc đầu nói: “Nhan, cậu đừng bao giờ nghĩ như vậy. Đường Duy anh ta…”
Giọng nói của Lạc Du Du đột nhiên dừng lại, nghĩ đến hôm đó trong phòng, Sakahara Kurosawa nhận được điện thoại của Đường Duy, vốn dĩ muốn nói ra nhưng rất nhiều lời bây giờ lại muốn kìm lại.
Bởi vì chạm vào ánh mắt của Tô Nhan, khi nghe thấy hai chữ Đường Duy, trong ánh mắt đó xuất hiện một tia kháng cự, giống như không muốn dính líu với Đường Duy một chút nào vậy.
Vì vậy Lạc Du Du thu lại, cười nói: “Bỏ đi, cậu không hối hận là được rồi”
truyenfull.com cập nhật nhanh nhất.
Hối hận?
Tô Nhan lẩm bẩm: “Thật ra tớ rất hối hấn”
Hơn hai mươi năm này, nếu như có thể quay lại…
“Tớ nhất định sẽ không yêu anh ta”
Khi mở mắt ra lần nữa, những cảm xúc dâng trào đó đã ép nước mắt chảy ra khỏi hốc mắt, đôi mắt đỏ bừng của Tô Nhan khiến cô trở nên mỏng manh thế nào khi nhắc đến Đường Duy.
Có điều, cô nghĩ cô cũng không thiệt.
Đường Duy, cuối cùng anh cũng không lấy được gì từ chỗ tôi cả.
“Giữa tớ và anh ta”
Tô Nhan giơ tay lau nước mắt, cũng không quan tâm mình thất thố trước mặt Lạc Du Du, dù sao thất thố trước mặt bạn thân mình cũng không là gì cả, cô hít mũi nói: “Cậu xem, tớ không thua đúng không?”
Sau ngày hôm đó, Đường Duy dùng mọi thứ cũng không thể có được cô nữa, đây không phải là hình phạt đau nhất mà cô dành cho anh sao?
Thời gian trôi qua rất nhanh, Lạc Du Du không nỡ rời đi, nhưng cũng phải đi.
Trì Liệt yên tĩnh ở ngoài cửa lắng nghe, trong khoảng thời gian này không nói lời nào, vẫn luôn dùng ánh mắt bình tĩnh nhìn Tô Nhan.
Tô Nhan nghĩ có lẽ cho dù cô có làm việc ác thế nào, ánh mắt của Trì Liệt vẫn nhìn cô như vậy.
Chưa bao giờ thay đổi.
Cũng chưa từng yêu.
“Cố lên”
Khi đi Trì Liệt xua tay: “Mọi người đều ở