Cố Mang không hề cảm thấy vừa rồi bản thân mình đã nói câu gì khiến mọi người khiếp sợ, cậu ta chậm rãi nói tiếp: “Đi đón anh ta, không phải là chồng sắp cưới của cô sao, bỏ ở đó không tốt chút nào”
Huống chỉ, vừa rồi cậu ta cũng đã nghe thấy tiếng rống giận của Sakahara Kurosawa, có lẽ anh ta đang rất giận.
Lạc Du Du lúng túng mỉm cười, lùi một bước ri Cố, anh cũng quan tâm chuyện riêng của tôi quá rồi.
truyenfull.com cập nhật nhanh nhất.
Cố Mang không hề phủ nhận: “Lam Thất Thất bảo tôi tham gia vào chuyện của cô với chồng tương lai nhiều hơn, cô xem, không phải cơ hội tới rồi sao”
ổng giám đốc Còn tham gia, tham gia nhiều thì có thể trúng thưởng sao?
Lúc này, Lạc Du Du không còn giữ được vẻ tươi cười nữa, cô ta chỉ có thể lắp bắp nói: “Tổng giám đốc Cố, anh coi trọng tôi quá rồi..”
Cố Mang cười ha ha, đi tới chào hỏi, còn giống như anh em, vỗ võ lên vai Lạc Du Du: “Không có gì, Lam Thất Thất đã kể qua tình hình của cô với tôi, cô xem, vợ sắp cưới của tôi cũng chạy theo người khác, tôi vẫn bình tĩnh thế này mà…”
Nói như vậy, hình như Cố Mang còn thảm hại hơn cô ta, ít nhất Sakahara Kurosawa cũng không chạy theo người khác, anh ta chỉ chơi bời bên ngoài, nhưng lại cắn chặt danh xưng chồng sắp cưới, không chịu buông tay.
Lạc Du Du không biết tại sao lại chợt có cảm giác đồng cảm với Cố Mang, cô ta cũng lắc đầu với cậu ta: “Đối tượng kết hôn cũng không yêu anh sao?”
Cố Mang vui vẻ: “Nhưng tâm trạng của tôi tốt hơn cô, Lam Thất Thất thích Từ Thánh Mân thì cứ đi thôi, bao nhiêu ngày như thế, nếu như tôi khóa chặt cô ấy lại, sau này đều phải đối mặt với cảnh cô ấy yêu thương người đàn ông khác, khó chịu lắm”
Cũng là nói, nếu không yêu vậy thì hãy buông tay, dưa hái xanh thì không ngọt, còn mang lại dày vò cho nhau.
Khó trách hiện tại, người này còn có thể làm bạn bè với Lam Thất Thất, Cố Mang đúng là người sống ở nước ngoài nhiều năm, tư tưởng cũng rất thoáng, nghe thấy cậu ta nói như vậy, Lạc Du Du còn có chút kính trọng cậu ta: “Vậy…vê phía người nhà, anh…”
“Cách nhìn của người trong nhà không trói buộc được tôi.”
Cố Mang giang hai tay ra: “Tôi