Sakahara Kurosawa không nghĩ rằng có ngày mình sẽ bị người khác bỏ lại phía sau.
Anh ta cvội vàng chạy tới, nghe tin cô bị tai nạn nằm viện mà trong lòng lo lắng và tức giận, bây giờ tất cả cảm xúc của anh đều biến thành đau đớn.
Một loại đau đớn khiến anh không thể bào chữa để bản thân được an ủi một chút nào.
Ngay cả anh cũng thấy mình giống như một đứa trẻ, xác nhận lại từ tận đáy lòng, vừa rồi có phải là Lạc Du Du không? Lạc Du Du và Cố Mang bỏ đi mà không thèm nhìn anh sao?
Làm sao có thể… Lạc Du Du trước kia trong lòng chỉ có anh…
Sakahara Kurosawa nhận ra điều này, toàn thân chấn động, giống như bị điện giật, toàn thân run rẩy yếu ớt.
Là anh… Là anh đã bỏ lỡ, Lạc Du Du trước đây… có lẽ… yêu anh rất sâu đậm.
Nếu không phải là tình yêu, ai sẽ nguyện ý ở bên người có tính tình †ồi tệ như anh, ai sẽ chịu tổn thương hết lần này đến lần khác, nếu không yêu…
Anh bây giờ, đã mất đi Lạc Du Du của quá khứ… tại sao?
Sakahara Kurosawa đuổi theo hai bước, không kìm được mà hét lên: “Lạc Du Du!”
Lạc Du Du dừng lại, có lế là nghe thấy.
Cô quay đầu lại, vẻ mặt đầy vẻ mệt mỏi, vô lực thâm sâu khiến Sakahara Kurosawa cảm thấy đau lòng, cô… cô đã mệt như vậy rồi sao?
Anh đã làm gì khiến cô khi đối mặt với anh lại có vẻ mệt mỏi như vậy…
“Có chuyện gì không?”
Cổ họng Lạc Du Du khàn khàn, tuy nhiên, trong mắt Sakahara Kurosawa, dường như cô lười đối mặt với anh.
Trạng thái này khiến trái tim Sakahara Kurosawa căng thẳng.
Anh nghiến răng cố gắng để bình tĩnh lại, hỏi: “Em… Tại sao em lại đến bệnh viện?”
Lạc Du Du không muốn để lộ vẻ yếu đuối trước mặt anh, chỉ khẽ vén tóc lên, sau đó cúi đầu nói: “Không có gì, không liên quan tới