Sáng sớm hôm sau, cô đưa Đường Duy đi học, lúc đến trường, Đường Duy đứng ở cổng trường vẫy tay với cô: "Mẹ trở về đi! Con tự đi một mình được ạ!"
Đường Thi đứng ở ngoài đường nhìn Đường Duy đi vào cổng trường, một lúc sau, cô đột nhiên cảm thấy chút cảm khái, không khỏi thở dài một hơi. Đường Duy đã dần dần trưởng thành, mà cô cũng đang dần dần già đi, nghĩ lại hai mươi năm sống trên đời, rốt cuộc đã trôi qua như thế nào?
Bên kia, có người quan sát thấy Đường Duy đi vào trường học thì lấy điện thoại ra gọi điện cho Bạc Da. "Cậu Bạc Dạ, cậu chủ đã đến trường rồi, cô Đường Thi đưa cậu ấy đến trường học quốc tế, chắc là cậu chủ sẽ không bị bắt nạt đâu ạ."
truyenfull.com cập nhật nhanh nhất.
Ánh mắt Bạc Dạ hơi tối lại: "Đi theo đi, nếu có vấn đề gì thì phải gọi điện thoại báo cho tôi ngay lập tức."
"Vâng, cậu Bạc Dạ." Người bên kia vâng lời rồi lập tức kết thúc cuộc gọi, sau đó chụp một tấm ảnh gửi cho Bạc Dạ.
Lúc Bạc Dạ mở hòm thư, ánh mắt lập tức cứng lại khi nhìn thấy tấm ảnh. Như là không thể nhúc nhích được bình thường, anh thật sự ngây ra như phỗng khi nhìn thấy hai mẹ con trong ảnh, Đường Thi cười nhẹ, Đường Duy thì hưng phấn, thế giới của hai người khi không có anh, vô ưu vô lự.
Một tia nhói đau đột nhiên xẹt qua tim, Bạc Dạ thầm nghĩ, có phải chỉ khi thật sự rời khỏi mình thì Đường Thi mới có thể hoàn toàn vui vẻ hay không. Anh ghen tỵ, nhìn thấy Đường Duy cười vui vẻ như vậy, anh cảm thấy như bị người khác đấm cho một đấm thật mạnh, ngay cả sức lực đánh trả lại anh cũng không có.
Khi đối mặt với anh, Đường Duy căn bản sẽ không lộ ra biểu cảm tràn ngập hạnh phúc thế này, rõ ràng thằng bé hận anh đến tận xương tuỷ. Thậm chí tuổi còn nhỏ mà đã dám dùng chính mạng của mình để uy hiếp anh, làm ba mà làm được đến mức như anh cũng thật đáng buồn, thế mà ngay cả đứa con của mình cũng không giữ được.
Bạc Dạ không nói chuyện, anh nhìn chằm chằm bức ảnh hồi lâu mới thoát ra ngoài, ánh mắt quay