Khương Thích bị lời nói của Diệp Kinh Đường làm cho toàn thể thân thể trở nên rét lạnh cả.
Ý anh ta, hoặc là chết, hay là quay trở lại bên cạnh anh ta!
Cô còn chưa kịp mở miệng nói chuyện, thì Đường Duy đang bị ap che ua lên tiếng rồi.
truyenfull.com cập nhật nhanh nhất.
Cậu bé cười nói: "Chú ơi, vì sao chú và Bạc Dạ lại giống nhau đến thế, lúc nào cũng tự cho mình là đúng ngông cuồng kiêu ngạo như vậy?"
Diệp Kinh Đường bị câu nói đột ngột của cậu bé làm cho sững sờ, sau đó đột nhiên quay người trở lại, ánh mắt dữ tợn và sắc bén: "Ranh con, em có biết rốt cuộc em đang nói gì không?"
Dù sao Bạc Dạ cũng là cha ruột của thằng bé, làm sao nó lại dám gọi thằng tên đầy đủ của bố mình vậy?
Lẽ nào trong mắt nó không đặt Bạc Dạ vào trong ư...
Diệp Kinh Đường nghĩ đến khoảng thời gian Đường Thi rời đi ấy, Bạc Dạ đã rất đau lòng, nhưng người nhà đó đã đem con trai anh ta cao chạy xa bay, còn ngày tháng trôi qua sống rất tốt đẹp, bỏ mặc anh ấy đau khổ không yên, Cho dù Bạc Dạ có cầu xin cả ngàn vạn lần, trước sau đều không mềm lòng dù chỉ là trong chốc lát.
Diệp Kinh Đường cười lạnh lẽo, quãng thời gian đó bản thân anh cũng không thể hiểu suy nghĩ của Khương Thích là như thế nào?
Trên thực tế khoảnh khắc khi anh biết cô chưa chết anh thực sự vô cùng ngạc nhiên, loại cảm xúc ngạc nhiên ấy cũng không nán quá lâu mà cũng dần biến mất, ngay sau đó lập tức bị cảm giác phản bội lấn át.
Khương Thích nữ nhân không biết tốt xấu này, lại có thể thật sự là dám giả chết! Cô thực sự dám chạy trốn để rời khỏi anh sao!
Lúc anh vì cô mà đau lòng đến nhường nào, thì cô lại ở một thành phố
khác ngày ngày trôi qua trong vui vẻ! Cô xứng đáng sao? Cô căn bản không đáng để nhận được sự thương xót từ anh! Đóng lại những hồi ức của mình, Diệp Kinh Đường nhìn khuôn mặt của
Đường Duy, thằng nhóc này có khuôn mặt giống với Bạc Dạ y hệt, có lẽ ở một góc độ nào đó, tính cách bẩm sinh của thằng bé cũng vô cùng giống Bạc Dạ.
Tính cách gan dạ và không đặt ai vào trong mắt của Bạc Dạ, thằng bé thừa hưởng tới mười phần!
Khương Thích thấy Diệp Kinh Đường đang nhìn chằm chằm Đường Duy với loại ánh mắt nguy hiểm đó, sợ Diệp Kinh Đường chỉ cần kích động một chút, thì bất kể đây có phải là con trai của anh em tốt đi chăng nữa anh ta cũng nhất định không nương tay, cô ngay lập tức hét lên: "Anh buông Đường Duy ra, tôi sẽ đi theo anh."