Khi Đường Thi vừa mới mở mắt ra rồi tỉnh lại, nhìn thấy đầu tiên là biểu cảm phờ phạc của Hàn Nhượng, cô vừa mở miệng câu nói đầu tiên đã là câu xin lỗi, nước mắt sau đó cũng không ngừng rơi xuống.
Hàn Nhượng thở dài một tiếng: "Cô cũng không cần xin lỗi tôi, hoàn cảnh lúc đó, cô cũng không thể ngăn cản được Diệp Kinh Đường." Đường Thi ôm bụng đau đớn, Hàn Nhượng lại nói: "Co thắt dạ dày, cô đã bệnh viện nghỉ ngơi mấy ngày rồi, tôi sẽ đi tìm Khương Thích."
Đường Thi không ngừng nói với Hàn Nhượng: "Anh nhất định phải đưa cô ấy trở về, Diệp Kinh Đường nhất định sẽ không đối xử tốt với cô ấy, anh nhất định phải cứu đưa cô ấy về đây."
truyenfull.com cập nhật nhanh nhất.
Hàn Nhượng đối diện Đường Thi không khỏi cười dịu dàng: "Cảm ơn cô đã quan tâm đến Khương Thích như vậy."
Khương Thích là người bạn tốt nhất trong cuộc đời của cô, nếu cô ấy có chuyện gì xảy ra thì cô làm sao có thể bỏ mặc cô ấy cho được
Đường Duy ở một bên đặc biệt dau lòng cho rằng Đường Thi do mình mà bị liên lụy: "Mẹ ơi, chúng ta lại đổi chỗ ở mới sao?"
Bọn trẻ thật thông minh, chắc hẳn lần trước nó đã đoán được việc bọn họ chuyển nhà để nhằm trốn thoát khỏi Bạc Dạ. Đường Thi ánh mắt lóe lên, cuối cùng chầm chậm hạ xuống, xoa lên đầu
Đường Duy: "Không, không chuyển nữa."
Cô đã không còn gì phải sợ nữa, cuộc sống mới của cô đã bắt đầu rồi, chỉ cần cô tiến lên, tiến về phía trước, cô sẽ không bao giờ quay lại! Hàn Nhượng đi cùng Đường Thi cho đến buổi chiều rồi mới rời đi, có lẽ đã tìm được tung tích dấu vết của Khương Thích, lúc đó anh vô cùng vội vàng rời đi, Đường Thi cũng nhìn ra vẻ lo lắng của anh ấy.
Hàn Nhượng thật sự vô cùng chân thành với Khương Thích, nhất định có thể che chở cho cô ấy khỏi mưa gió cuộc đời.
Đường Thi nắm chặt bàn tay, quay đầu lại nhìn Đường Duy: "Duy Duy, %3D chúng ta cũng phải trở nên mạnh mẽ hơn đấy."
Cậu bé nhìn Đường Thi, dùng một ánh mắt trưởng thành nhìn cô khiến cô không thể đoán nổi suy nghĩ trong đó, ánh mắt sâu như màn đêm, quay sang nhìn cô nói: "Được ạ."
Bây giờ bọn họ đã thoát khỏi cảnh ngục tù năm xưa, cho dù bóng đen sau lưng đuổi kịp