Anh không biết lúc này mình đến cửa phòng bệnh của Đường Thi lại nghe thấy thông báo này. Nhưng khi từng câu từng chữ của Tô Kỳ truyền vào tai, trái tim Bạc Dạ vẫn đau đớn, hơi thở dồn dập, cơ thể như bị tháo máu. Anh xoay người, cô đơn đi qua hành lang bệnh viện. Mãi đến sau này, bước chân anh càng ngày càng lớn. Lâm Từ vừa ra thang máy đã đụng trúng Bạc Dạ. Lâm Từ lùi về sau: "Xin lỗi cậu Dạ, đã tìm được phương pháp làm giảm áp lực ký ức cho cô Th.."
Bạc Dạ khựng lại, đôi mắt ửng đỏ, quay sang nói: "Đưa tài liệu cho tôi."
"Anh... Anh không vào phòng bệnh thăm cô ấy sao?" Tan tầm nhanh như thế không phải là vì tới đây thăm Đường Thi sao? Sao bây giờ lại muốn trở về?
Bạc Dạ không lên tiếng. Lâm Từ đi theo anh vào thang máy, trong lòng khó hiểu, nhưng không hỏi. Nhìn vẻ mặt của Bạc Dạ là biết, như là nhẫn nhịn, cố chịu đựng, chứa đầy ý nghĩ không thể nói.
truyenfull.com cập nhật nhanh nhất.
Tô Kỳ ngây người, miêng há hốc. Đường Thi trinh trọng xin lỗi Tô Kỳ, sau đó vô tội nói: “Bởi vì tôi không nhớ anh nên tôi không thể thừa nhận lời tỏ tình của anh."
Lý do rất tốt, vạn năng, xài đâu cũng được, chỉ cần nói không nhớ là che lấp được mọi thứ. Cô ngược lại là có thể trốn tránh trách nhiệm! Tô Kỳ cầm tay Đường Thi, Mu bàn tay cô đầy lỗ kim, anh ta hơi nhẹ tay, sau đó chỉ vào mình: “Cô nhìn tôi đi."
Đường Thi gật đầu.
Tô Kỳ nuốt nước miếng: “Tôi đẹp trai không?" Đường Thi chân thành đáp: “Rất đẹp trai."
Tô Kỳ không rõ, mình vừa giàu vừa đẹp trai còn vừa tri kỷ, sao tỏ tình lại bị chối? Lòng tự trọng còn sót lại của anh đang run rẩy: “Cô đùa giỡn tôi hả?"
Đường Thi nở nụ cười tươi đẹp: "Tôi cảm thấy anh mới đang đùa giỡn tôi."
Lòng tự trọng cuối cùng của Tô Kỳ cũng bị đập nát. Anh nghiêm túc theo đuổi Đường Thi, kết quả người ta cho rằng mình đang nói giỡn. Anh nghiêm trang nhìn cô: "Tôi không nói đùa, Đường Thi..."
Đường Thi rũ mi mắt, rút tay lại, nhẹ giọng nói: "Xin lỗi, tôi không có quá khứ, cho nên không đáng để cậu chủ nhà họ Tô lần lượt tới làm tôi vui đâu. Thực ra chờ hôi khôi phục là được."
"Không!" Tô Kỳ sốt ruột. Sao có thể chờ Đường Thi nhớ lại? Nếu cô ấy nhớ lại những chuyện xấu mà mình từng làm thì chẳng phải cố gắng của mình đều thành công dã tràng sao?
"Cô không nhớ cũng không sao." Tô Kỳ sốt ruột: "Cô chỉ mất ký ức mà thôi, cô vẫn là Đường Thi hoàn chỉnh, đừng ép mình nhớ lại quá khứ."
"Vậy à?" Đường Thi thì thào, ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ: "Nhưng tôi cảm thấy tôi đã quên mất chuyện rất quan trọng, nhất định phải nhớ lại..."
Nhất định phải nhớ lại, ai đã từng sống trong quá khứ của cô, trong bóng đêm luôn mơ hồ kêu gọi Đường Thi tỉnh lại đi, tôi sẽ đền bù cho em tất cả... Ai đã luôn muốn kéo cô ra khỏi bóng đêm... Đường Thi không nhớ nổi. Cô lắc đầu, xoa huyệt thái dương: "Trước khi tôi chưa nhớ lại quá khứ, tôi không thể đồng ý bất cứ ai."
Cô nở nụ cười, vẫn là Đường Thi lạnh lùng của ngày xưa, có điểm mấu chốt và lý trí không thể dao động. Tô Kỳ biết rõ tính cách kiên cường của cô, nhìn chằm chằm cô hồi lâu rồi cười khổ, thở dài: “Được rồi."
Đêm nay, Bạc Dạ lại đến bệnh viện. Anh đầy cửa vào phòng, vốn tưởng