Đường Thi cảm thấy mình lại ngủ say thật lâu, lúc tỉnh lại lần nữa, cô đã nhìn thấy khuôn mặt mệt mỏi của Bạc Dạ.
Phát hiện cô tỉnh lại, Bạc Dạ cũng tỉnh, Đường Thi bắt lấy tay anh, chảy nước mắt lẩm bẩm: “Bạc Dạ...Bạc Dạ.”
Bạc Dạ cho rằng ký ức của cô đã khôi phục, nhưng mà không ngờ rằng cô chỉ đang nói mơ. Sau khi đột nhiên tỉnh lại lần thứ hai, hai mắt cô mờ mịt mà nhìn Bạc Dạ, vẫn là Đường Thi không có liên hệ gì với quá khứ, cô buông bàn tay đang nắm tay Bạc Dạ ra, cả người nặng nề ngã lại trên gối.
Một lúc sau, Đường Thi đột nhiên khóc.
Cô khóc đến đứt quãng, rõ ràng là cố nén âm thanh, nhưng mà vẫn nhịn không được. Cô không biết vì sao mình hoàn toàn không nhịn được loại cảm xúc bi thương này.
Cô nghẹn ngào: "Tôi không biết vì sao, tôi chỉ cảm thấy mình vô cùng oan ức."
truyenfull.com cập nhật nhanh nhất.
"Tôi chịu đựng rất nhiều đau khổ, hồi trước cũng vậy, đến bây giờ vẫn thế. Đời này của tôi, rốt cuộc muốn thế Chương 315: Bất kì lúc nào, bất kì chỗ nào cũng có thể đi tìm cái chết.
Đường Thi cảm thấy mình lại ngủ say thật lâu, lúc tỉnh lại lần nữa, cô đã nhìn thấy khuôn mặt mệt mỏi của Bạc Dạ.
Phát hiện cô tỉnh lại, Bạc Dạ cũng tỉnh, Đường Thi bắt lấy tay anh, chảy nước mắt lẩm bẩm: “Bạc Dạ...Bạc Dạ.”
Bạc Dạ cho rằng ký ức của cô đã khôi phục, nhưng mà không ngờ rằng cô chỉ đang nói mơ. Sau khi đột nhiên tỉnh lại lần thứ hai, hai mắt cô mờ mịt mà nhìn Bạc Dạ, vẫn là Đường Thi không có liên hệ gì với quá khứ, cô buông bàn tay đang nắm tay Bạc Dạ ra, cả người nặng nề ngã lại trên gối.
Một lúc sau, Đường Thi đột nhiên khóc.
Cô khóc đến đứt quãng, rõ ràng là cố nén âm thanh, nhưng mà vẫn nhịn không được. Cô không biết vì sao mình hoàn toàn không nhịn được loại cảm xúc bi thương này.
Cô nghẹn ngào: "Tôi không biết vì sao, tôi chỉ cảm thấy mình vô cùng oan ức."
"Tôi chịu đựng rất nhiều đau khổ, hồi trước cũng vậy, đến bây giờ vẫn thế. Đời này của tôi, rốt cuộc muốn thế nào mới định buông tha tôi đây?"
Đường Thi nhằm mắt lại: “Nhất định phải máu chảy mới thoải mái sao. Bên cạnh tôi rốt cuộc có những dạng người gì? Anh Bạc, anh nói cho tôi biết được không?”
Ba chữ anh Bạc, đánh cho Bạc Dạ chật vật trở lại bộ mặt thật.
Bạc Dạ nhìn dáng vẻ Đường Thi suy sụp cảm xúc, chỉ có thể trấn an cô: “Không có việc gì, em đã ra khỏi Tùng Lâm rồi, sau này sẽ không bị mang về nữa.”
"Tùng Lâm.”
Đường Thi vô thức lẩm bẩm: “Tùng Sam còn ở bên trong."
Bạc Dạ thở dài, cô nhất thời chịu quá nhiều kích thích, tinh thần chịu đựng không nổi, nếu cứ tiếp tục như vậy, anh sợ Đường Thi sẽ điên mất.
Đây không phải giống như trước kia lâm vào tuyệt vọng mà điên, mà là sau khi gặp phải tập kích một lần, lại một lần nguy hiểm, đầu óc cứ căng như dây đàn, vô số rung chuyển khiến nó càng thêm thắt chặt, khi một kích cuối cùng đột kích, dây thần kinh cứ vậy mà đứt gãy, sau đó...tất cả ý thức đều hóa thành trống rỗng.
Cuộc sống lúc này của Đường Thi đã chịu quá nhiều đau khổ, bỏ qua một bên 5 năm trong nhà tù mà nói thì đã là vết thương chồng chất, hiện giờ cô còn muốn chịu đựng thế nào?
Bạc Dạ thật sự sợ ngày nào đó tỉnh lại thấy Đường Thi điên khùng, không quen biết bất kì ai, thậm chí không quen biết chính mình.
"Duy Duy đâu? Duy Duy ở đâu?" Đường Thi hoảng loạn mà nhìn về phía Bạc Dạ: "Con trai tôi không xảy ra việc gì chứ?”
Nói đến một nửa cô đột nhiên ngây ngẩn cả người, sau đó lại khẽ nói: "Kia cũng là..con trai của anh, đúng không?”
Khi Bạc Dạ đối mặt với sự thận trọng của Đường Thi, giờ khắc này, gần như có xúc động muốn khóc.
Cô đã kiêu ngạo cao quý mức nào, hiện giờ lại biến
thành bộ dáng chật vật không chịu được như vậy. Không nhớ rõ quá khứ, nhìn không tới tương lai, bên cạnh là nguy cơ tứ phía, lại không có một người là chỗ dựa.
Bạc Dạ nghĩ, cuộc sống của Đường Thi thật sự là quá khổ, trải qua nhiều trắc trở như vậy, mà vẫn không thể cập bến. Đường Thi tự ôm lấy mình, rơi vào một loại cảm xúc uất ức, giống như quay trở lại quá khứ trong ngục giam,
cô cuộn mình lại, thân hình gầy yếu khiến người khác
cảm thấy không đành lòng. Cô ôm lấy chính mình, nhẹ giọng ni non: "Không sao... Không sao đâu.”
Sẽ không xảy ra chuyện gì, cô sẽ không có việc gì. Trạng thái tinh thần của cô đã không thể chấp nhận bất kì tốn thương nào nữa.
Đường Thi cứ bọc mình thành một cái kén như vậy, sau đó thậm chí còn từ chối bất kì ai tiến vào nội tâm của mình.
Bạc Dạ cám thấy trạng thái tâm lí của Đường Thi như vậy rất nguy hiểm, sợ cô uất ức, càng sợ cô tự làm tổn thương chính mình. Vì thế tìm người bí mật thôi miên cô để cô giám áp lực, thế nhưng lại không có bất kì tác dụng gì. Lúc nội tâm Đường Thi lạnh như