Hôm đó lúc Đường Thi vừa tỉnh dậy, vì không phải cuối tuần nên theo thường lệ Bạc Dã sẽ vô cùng bận rộn. Bình thường anh đều cố gắng dành thời gian ở với cô, bây giờ bởi vì sắp qua tết âm lịch nên công ty có rất nhiều giấy tờ cần kết toán, cho nên mấy hôm gần đây số lần Bạc Dạ đến thăm rất ít.
Vì vậy buổi chiều ngày hôm đó khi Đường Thi vừa mới tỉnh lại sau một giấc ngủ dài, vừa mở mắt đã nhìn thấy một bóng người đang trèo lên bờ tường, cạch một tiếng mở toang cửa sổ trong phòng bệnh của cô, tòa nhà cao như vậy mà anh ta chỉ cần nhảy một cái là có thể vào trong, giống như một cái bóng mờ ảo lạnh lùng. Ngay sau đó anh ta lật người chạm đất, chậm rãi đứng thẳng người dậy.
Vẫn là bộ mặt cứng ngắc lạnh lùng đó.
Nhìn thấy cảnh Tùng Sam cứ như vậy mà trèo lên, Đường Thi lập tức choáng váng, cô quả thật đã bị dọa đến sợ hãi rồi. Không ngờ thời đại này rồi mà vẫn có người dùng cách vượt chướng ngại vật cao nhất để huấn luyện, cô liếc nhìn Tùng Sam một cái: “Không bị thương chứ?" Tùng Sam vẫn lạnh nhạt như thường: “Không có." Đường Thi nhìn thấy anh ta tự nhiên đột nhập vào phòng bệnh của mình nhất thời không biết tiếp đãi như thế nào mới đúng, cô cười một cách gượng gạo: "Anh...tìm tôi có việc gì không?"
Tùng Sam nhạy cảm nhận ra Đường Thi đã thay đổi rồi.
Nụ cười của cô bây giờ rõ ràng là cố tỏ ra mạnh mẽ.
truyenfull.com cập nhật nhanh nhất.
Khoảng thời gian anh ta không ở đây rốt cuộc người phụ nữ gầy yếu này đã phải chịu đả kích gì chứ?
Tùng Sam ngồi xuống bên cạnh: "Tôi đến đây để thăm cô.”
Giọng nói của anh ta vẫn như ngày thường, vẫn là giọng điệu không thích quan tâm tới người khác, nhưng khi Tùng Sam tháo kính ra rõ ràng rất lạnh nhạt.
Có lẽ trước đây mắt kính đã che đi đôi mắt lạnh đến thấu xương của Tùng Sam, hơn nữa trước đây, khi đeo kính vào, Tùng Sam trông sẽ giống Đường Dịch hơn một chút.
Bây giờ anh ta tháo mắt kính ra rồi, khí chất lạnh lùng hoàn toàn khác so với Đường Dịch.
Đường Thi ấn nhẹ hai huyệt thái dương, sau đó mới chậm rãi thở dài một hơi: "Cảm ơn anh đã đến thăm tôi."
Nhưng rõ ràng có thể đi cửa chính, tại sao lại phải trèo tường? Loại chuyện nguy hiểm vậy, nếu như lỡ sẩy chân một cái...
Tùng Sam giống như biết rõ Đường Thi đang nghĩ gì, anh ta đứng dậy đi đến gần giường bệnh của Đường Thi, cúi người xuống nhìn cô.
Anh ta nhìn cô, giọng nói lạnh nhạt: “Bởi vì dưới tầng có người của Bạc Dạ đứng canh.”
Chắc chắn Bạc Dạ đã vô cùng nghiêm khắc liệt ra một hàng danh sách đen, nào là Tô Kỳ, rồi đến Tùng Sam, lại còn cả Phó Mộ Chung, mấy người bọn họ nhất định không thể đi vào.
Cho nên Tùng Sam mới chọn cách trèo tường, dù sao thân thủ của anh ta cũng tốt, trèo qua một cái cửa sổ nhất định không có vấn đề gì.
"Thật ngại quá, làm phiền anh rồi.” Đường Thi chỉ có thể cười một cách chịu đựng, biểu cảm cực kỳ xa lạ, bộ dạng này của cô khiến Tùng Sam hơi hơi chau mày.
Người phụ nữ trước mắt, với người mà anh ta gặp qua vài lần trước đó hoàn toàn không giống nhau.
Anh vươn tay ra muốn chạm vào mặt Đường Thi, nhưng lại cứng ngắc dừng lại giữa chừng, sau đó nhanh chóng thu tay lại.
Anh ta rủ mi mắt, nhẹ giọng nói: "Cô thay đổi rồi."
Đường Thi không nói gì, chỉ nở nụ cười chua chát, cô cười một lúc lâu nhưng thật sự không thể tiếp tục giả vờ nữa, chỉ đành nhắm mắt lại dựa vào đầu giường, cả mặt hiện lên sự đau đớn: “Xin lỗi, lần này... bản thân tôi không ổn lắm”
"Nhìn ra rồi.” Tùng Sam cuối cùng vẫn đưa tay ra ẩn vào hai bên thái dương của Đường Thi: "Tình trạng tinh thần của cô, có phải xuất hiện vấn đề gì không?"
Ngón tay của Đường Thi túm chặt lấy chiếc chăn đắp trên người: "Giang Lăng nói. nói tôi mắc chứng trầm cảm và lo âu quá độ, tôi...”
"Sẽ tốt lên thôi.”
Tùng Sam nhìn thẳng vào mặt Đường Thi: “Tôi không còn nhiều thời gian rồi, Đường Thi, cô nhất định sẽ mau khỏe lại.”
Anh ta nhìn Đường Thi giống như đang giao phó một tâm nguyện ấp ủ từ rất lâu rồi: “Nếu như một ngày nào đó cô nhớ ra chuyện gì, thì hãy để Lục Khủng Long truyền lời cho tôi, tôi sẽ đến tìm cô.”
Câu nói này giống như một lời ly biệt.
Cửa sổ mà anh ta trèo vào vẫn đang mở toang, từng cơn gió rét thổi vào trong phòng bệnh. Đường Thi nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt, đột nhiên cảm thấy mơ hồ, anh ta...tại sao lại dặn dò những chuyện như vậy?
Tùng Sam nhìn thẳng vào mắt Đường Thi: “Đường Thi, cô nhất định phải sống thật tốt."
Chỉ cần không chết đi, mọi chuyện đều có hy vọng.