Nghe Khắc Lý Tư nói vậy, Đường Thi nội tâm xúc động, nhưng cô vẫn cười với người bạn tốt của mình: "Không sao cả, hiện tại đều đã qua rồi."
Cố gắng như vậy, nhưng cuối cùng lựa chọn bỏ lại trong quá khứ. Nói chuyện với Khắc Lý Tư một lúc lầu, Đường Thi cầm thấy nội tâm không thoải mái, chỉ là bình thường cô đều kìm nén lại, trước giờ đều không nói ra.
Là tôi làm ra về sao?" Khóe mắt Đường Thi tựa hồ như có nước mắt "Là tôi giấu Bạc Da làm ra vẻ sao? Tôi chỉ là muốn biết, tôi đã làm sai điều gì, lại khiển người khác cảm thấy tôi đang làm ra vẻ?"
Tüng mang thai rồi phá thai, từng ngồi tù rồi bị phân bội, đứt mất một ngón tay, bị ngược đã và si nhục vô số lần, chịu vô số cái tát trời giáng. Con đường mà cô đã đi, cô không kêu lấy một tiếng oan uống, nghiến răng mà chịu đựng mọi thứ, đến cuối cùng mấy cô ý tá trong bệnh viện thấy cô không chấp nhận lòng tốt của Bạch Dạ, sau lưng đều nói cô làm ra ve Cô làm ra vẻ?
Đường Thi cười lên: “Lòng người sao có thể hiểm ác đến mức này? Kim không đâm vào người bọn họ, bọn họ sẽ không thấy đau, cứ nhẹ nhàng nói tôi làm ra vẻ, những chuyện mà tôi đã trải qua, đổi thành bất cứ ai trong số bọn họ, cũng đều không rộng lượng được như tôi!”
truyenfull.com cập nhật nhanh nhất.
"Tôi biết." Khắc Lý Tư vỗ vai an ủi cô: “Con người mãi mãi cũng không thể chạm đến sự đồng cảm được. Miệng thì nói đau lòng cho em, nhưng thật ra chỉ là nói vậy mà thôi. Tôi là bạn thân của em, cũng không có biện pháp có thể hiểu em được, nói gì tới những người không biết gì ngoài kia, chỉ bằng miệng của họ cũng định luôn tội cho em, Đường Thi, em không làm ra vẻ, em là người phụ nữ kiên cường và dũng cảm nhất tôi từng thấy.”
Đường Thi trút xong bầu tâm sự, nằm gọn trong lòng Khắc Lý Tư bình ổn tâm trạng, người đàn ông nhẹ nhàng vô vãi cô, anh chỉ có thể ở bệnh cạnh cô bồi bạn, không thể chữa lành vết thương cho cô.
Trên thế giới này, có nhiều tín ngưỡng thần phật như vậy, nhưng chưa có một vị thần nào bảo vệ con người, đem con người vượt qua lòng người hiểm ác. Chỉ có chính bản thân họ mới có thể bảo vệ họ
Vừa hay lúc này Đường Duy từ tầng trên đi xuống, nói với Khắc Lý Tư: “Mẹ cháu uống nhiều rồi sao?” Người đàn ông trên ghế sofa ngước lên nhìn cậu bé, Khắc Lý Tư bất lực xoa lông mày: “Có lẽ là một chút.”
"Để mẹ đi ngủ sớm đi." Đường Duy thở dài bước đến gần bọn họ, đưa tay chạm nhẹ Đường Thi: "Mẹ ơi, chúng ta lên phòng thôi."
Nhưng Đường Thi uống rượu, mệt mỏi nhẹ dựa vào vòng tay Khắc Lý Tư ngủ thiếp đi. Khắc Lý Tư nhẹ nhàng đưa tay lên môi mình:
"Suyt, chú sẽ đưa mẹ cháu lên"
Lồng ngực Đường Thi nhẹ nhàng phập phồng, cô nhắm mắt ngủ xóa đi vẻ lạnh lùng ban ngày, người phụ nữ đang ngủ cũng chỉ là một người bình thường, muốn được bảo vệ, muốn có một nơi để dựa vào
"Nhẹ chút.”
Đường Duy cẩn thận nhìn Khắc Lý Tự ôm chặt Đường Thi bế ngang lên, người phụ nữ gầy yếu dựa vào cánh tay anh giống như một con búp bê, sau khi Khắc Lý Tư bế Đường Thi vào lòng, nói nhỏ với Đường Duy: “Đi, phòng của hai mẹ con cháu ở trên lầu."
Đường Duy nhìn Khắc Lý Tư bế Đường Thi bế lên trên, đột nhiên nghĩ rằng, nếu như chú Khắc Lý Tư là thật lòng đối tốt với mẹ, có lẽ sau này họ có thể tương kính như tân mà ở bên nhau, chỉ sợ không có tình yêu, tình cảm giữa họ vốn đãn giống như tình cảm gia đình rồi.
Giấc ngủ kéo đến khi trời sáng, khi Đường Thi tỉnh lại, thấy Đường Duy đang nép người vào vòng tay mình ngủ, bên ngoài có người gõ cửa. Đường Thi cười một tiếng: “Mời vào Khắc Lý Tư mặc một bộ quần áo ở nhà, nở nụ cười phóng túng: "Tỉnh rồi sao? Đưa các em đi ăn sáng ở một nhà hàng rất ngon."
Đường Thi đưa tay đẩy Đường Duy tỉnh, sau đó quay ra hỏi người đàn ông đứng ngoài cửa "Hôm qua là anh bế tôi