Bạc Dạ khẽ liếc: "Còn chuyện gì nữa không? Nếu không thì đừng cản đường tôi." Di Đường thở hổn hển, chuyện này khác hẳn lời
chủ nhân nói!
Người phụ nữ ngay lập tức đưa tay ngăn Bạc Dạ, thậm chí còn trực tiếp ôm chầm lấy anh từ phía sau, vì quá kinh tởm, Bạc Dạ suýt nữa ném cô ta xuống đất, sau đó nhíu mày đấy cô ta ra xa.
Di Đường lập tức nói: “Đi theo tôi, tôi sẽ nói cho anh một phần sự thật!"
"Không cần."
Bạc Dạ cười lạnh: “Tôi ghét ai đó đe dọa tôi."
truyenfull.com cập nhật nhanh nhất.
Anh rất cứng đầu!
Lúc này mọi người trong khán đài gần như đã rời đi hết rồi, không ai để ý tới Di Đường và Bạc Dạ ở một góc, Bạc Dạ thật sự rất sốt ruột, giọng nói trở nên lạnh lùng: “Đừng ép tôi làm như vậy với cô.”
Di Đường nghiêng người không chút sợ hãi: “Đối mặt với gương mặt này của tôi, anh nỡ ra tay sao?” Bạc Dạ cười đến điên cuồng: “Cô cũng xứng?”
Di Đường bị sát khí của anh làm cho choáng váng và lùi về phía sau hai bước, nhưng nghĩ đến nhiệm vụ của chủ nhân phía trên, cô ta chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi giữ lấy Bạc Dạ. Giây tiếp theo, hội trường vốn đĩ đã về hết người, đột nhiên phát ra một âm thanh!
Đó là... tiếng bánh xe lăn.
Bạc Dạ cứng người, lại nghe thấy một giọng nữ vang lên từ phía sau: “Anh không muốn gặp em sao?”
Giọng nói đó khiến máu toàn thân anh sôi trào!
Quay đầu không tin, anh nhìn thấy một người phụ nữ ngồi trên chiếc xe lăn cách đó không xa, với đôi mắt trong sáng, khuôn mặt thanh tú và đôi môi hồng nhạt. Đó là gương mặt mà anh luôn mơ tưởng đến.
Ngón tay Bạc Dạ nhàn nhạt run rẩy: “An... Mật?"
An Mật đang ngồi trên xe lăn, người ngồi sau đẩy xe lăn lại gần Bạc Dạ, ngay lúc đó, người đàn ông cao lớn hai mắt đỏ hoe.
"Em chưa chết...?”
Anh có quá nhiều lời muốn nói, vô số ý nghĩ xẹt qua trong đầu, nhưng chỉ nói ra những lời này.
Anh... không thể tin được chuyện xảy ra hồi đó, nếu An Mật không chết thì tro cốt ngày ấy là gì, thì Đường Thi... Còn Đường Thi đã đi tù oan!
An Mật nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Bạc Dạ khẽ
cười: “Anh vẫn không thay đổi chút nào.” Sau bao lâu không gặp anh, anh là anh trong ký ức của em.
Bạc Dạ cảm thấy linh hồn mình cơ hồ như sắp thoát ra khỏi cơ thể. Nếu em chưa chết... sao không nói cho anh biết
"Bởi vì.." An Mật cắn môi, như là đang chịu đựng điều gì đó, cuối cùng nhằm mắt lại, hít thở sâu nói với Bạc Dạ: "Em đang trốn một người"
Không phải Đường Thi, mà là An Như
Em gái ruột của cô ta.
"Khi em ngã xuống cầu thang, là An Như cho người làm. Em cố tình lấy đi các dấu vết, sau đó em gọi điện cho anh để chuyển hướng sự chú ý của anh. Cuối cùng, anh đã thấy cảnh cuối cùng."
Hiện trường cô ta ngã.
Khi An Mặt phát hiện ra An Như thích Bạc Dạ, cô mới để ý thấy ánh mắt của em gái mình không đúng khi nhìn bạn trai, thậm chí còn cố tình tạo ra cách để được thân thiết với Bạc Dạ. An Mật không ngốc, biết em gái mình cũng có tình ý Bạc Dạ như vậy, rất nhiều trường hợp thì cô sẽ nhường, nhưng người đàn ông duy nhất này, cô sẽ không nhượng bộ.
Ý đồ của Anh Như ngày càng lộ rõ, hai chị em bề ngoài là chị em tốt nhưng An Như lại ngấm ngầm sắp đặt nhiều chuyện, An Mật nhận ra thì đã quá muộn.
Cũng giống như lần đi thang cuốn hôm đó, An Mật khi nhìn thấy Đường Thi cũng rất kinh ngạc, nhưng chưa kịp kinh ngạc thì gót giày cao gót bị gãy. cả người ngã ngửa ra sau, cô nhớ ra đôi giày cao gót này là quà sinh nhật năm ngoái em gái tặng cô. Thì ra lúc đó An Như đã chôn sâu tâm tư, bày mưu tính kế mọi chuyện, rốt cuộc phải