Cả đời của anh chưa từng đặc biệt mong muốn thứ gì bởi vì thời điểm anh muốn một món đồ nào đó, tùy tiện liền có thể có được, thậm chỉ còn có người đứng xếp hàng đưa tới.
Nhưng chỉ duy nhất hai mẹ con bon ho, Bạc Da không cách nào có thể buông xuống được.
Có lẽ chinh là ứng nghiệm với câu nói kia, lúc đầu không có được sẽ vĩnh viễn day dứt khôn nguôi, được yêu nhiều hơn thì đều không cần lo sợ. Lúc Bạc Dạ là người đàn ông quan trọng nhất của Đường Thi, anh mặc ý phung phí tất cả tình yêu của cô, đến về sau.cuối cùng cũng không tài nào có được nữa.
Đường Duy không lên tiếng, tay móc chiếc điện thoại nhỏ của minh ra gửi tin nhắn cho mẹ của mình, nói là gặp được một người bạn ngoại quốc chơi rất thích, nên muốn ở lại chơi với người ta một lúc, Đường Thi không dấy lên nghi ngờ, bên đây không phải là Bạch Thành, cộng với chuyện Khác Lý Tư cũng đang ở kế bên đây, cho nên đế cậu nhóc đi.
Đường Duy đặt điện thoại di động xuống, sau đó giơ tay lên, gọi cho phục vụ tới, cậu bé ngồi xuống chiếc ghế đổi diện với Bạc Dạ, trong ánh mắt kinh ngạc của người đàn ông, nhìn người phục vụ nói: "Một ly Old Fashioned, một ly Mojito."
truyenfull.com cập nhật nhanh nhất.
Người phục vụ nhẹ giọng đáp ứng, sau đó bưng hai ly rượu lên, Đường Duy kéo ly Mojito để trước mặt mình, một ly rượu khác màu vàng đưa tới trong tay của Bạc Dạ.
Đường Duy hít một ngụm vị chanh của ly Mojito: "Chúng ta nói chuyện một chút đi, nói cho xong hết tất cả những chuyện mà ba muốn gửi gắm."
Bạc Dạ ngây người, không ngờ rằng Đường Duy sẽ làm ra hành động như thế.
Không nói sao? Không nói vậy con đi." Đường Duy nhìn về phía Bạc Dạ đáp: “Nhân dịp lúc mẹ còn chưa phát hiện có điểm không đúng, hãy mang những lời ba muốn nói nói ra hết một lần đi."
Ý của cậu đây là, sau khi nói xong, mọi người đường ai nấy đi.
Bạc Dạ nhấp một ngụm Old Fashion, giọng nói có chút khàn: “Duy, phạm sai lầm là chuyện đau khổ thế sao?
"Phạm sai lầm?" Đường Duy nghe câu mở đầu của Bạc Dạ: "Con nghĩ ba hiểu sai một chuyện rồi, đau khổ không phải là người phạm sai lầm, là người bị buộc phải chịu lấy tất cả những hình phạt của người phạm sai."
Bạc Dạ ngực nhói một đợt dữ dội, anh đang nhớ tới lúc đó Đường Thi gặp tuyệt vọng, so với mình hiện tại, có lẽ anh bây giờ chẳng qua chỉ là cảm nhận được một vài phần đau khổ lúc đó của cô mà thôi.
"Nếu một người phạm phải sai lầm, dốc lòng muốn bù đắp, vậy sẽ có được kết quả không?"
"Ba vốn dĩ đã phạm sai lầm từ trước rồi. Cậu chủ Bạc Dạ, ba không nên tự phụ như vậy, tất cả mọi chuyện đều không phải là ba bỏ ra thứ gì thì có thể nhận lại được thứ gì. Bởi vì chúng ta không phải máy móc, là người sống sờ sờ. Ba nến biết, trong chuyện tình cảm cho tới bây giờ đều không có mức giá đền bù, chuyện này ngay từ lúc bắt đầu mẹ con đã hiểu rồi."
Đường Thi hao tốn 5 năm, một mình cố gắng, làm thể nào cũng không vung đắp đủ đầy hôn nhân của hai con người.
Hiện tại Bạc Dạ cứ như lướt qua Đường Thi, tất cả những lỗi lầm ban đầu, bây giờ trạng thái bù đắp đều đã tăng gấp bội.
"Ba không có gì muốn nói đâu..." Bạc Dạ cuối cùng cười ra tiếng, khóe mắt ửng đỏ: "Đường Duy, ba biết đối với hai người mà nói, có giải thích hơn đã không còn tác đụng rồi, nhưng mà ba ít nhất muốn truyền đạt tâm ý của mình đến, có chấp nhận hay không là chuyện của hai người, ba chỉ muốn nói với hai người..."
Người đàn ông hít một hơi thật sâu, hai mắt nhằm lại từ từ mở ra, trong mắt đen láy không di dời khỏi người thanh niên trước mặt, anh nhẹ giọng líu riu: "Ba biết ba phạm sai lầm, hai mẹ con xử ba mức tù chung thân đều được. Tất cả hình phạt cùng trả đũa ba đều chấp nhận từng cái một, đây là ba nợ mẹ con con. Nhưng mà Duy, nếu muốn quay lại ba lúc nào cũng ở nguyên đó đợi hai mẹ con.” Đường Duy không nghĩ rằng sẽ bị những lời này của Bạc Dạ làm khóe mắt thoáng đó, vốn đĩ trước đó đang ngậm ống hút từ