Người phụ nữ nghẹn ngào trước ngôi mộ lạnh lẽo, giống như con chim bị gãy cánh.
Cô cũng có anh trai, cô cũng từng được nuông chiều hết mực, khi cô trong tù, anh trai cô đã không để ý tới sự phản đối của mọi người tìm tất cả mọi cách bảo vệ cô, thậm chí vì để cô an toàn sinh con mà ra chợ đen bán thận!
Cô đã từng có một anh trai yêu thương cô như thế! Cô đáng ra không cần phải ngưỡng mộ bất kì ai!
Lam Minh sững sờ đứng ở nơi đó, sau đó đi tới bên người Đường Thi, nhưng không biết phải làm sao để an ủi Đường Thi, có lẽ Đường Thi thấy Tiểu Nguyệt Lượng có quan hệ tốt với mình như thế, cho nên mới cảm thấy thương cảm, nửa đêm muốn tìm tới người anh trai đã qua đời của mình để nói chuyện: “Nén bì thương”
Lam Minh vẫn chỉ nói ra ba chữ này, sau đó nhìn liếc qua bia mộ: "Em nhất định thường xuyên đen thăm anh trai em phải không?"
Đường Thi dừng lại, nói thật cô không thường xuyên đến, bởi vì cô sợ bản thân sẽ lại suy sụp, cho nên cô cố gắng kìm nén vô số tưởng niệm đều không dám đến đây.
truyenfull.com cập nhật nhanh nhất.
Một khi đến đây, những suy nghĩ không thể đặt xuống sẽ nuốt chửng cô.
Đường Thi lắc đầu,: “Không có, em cũng đã rất lâu không đến đây.”
Lần này lại đến lượt Lam Minh sửng sốt: “Nhưng mà... tấm bia mộ này, rõ ràng là vừa nãy có người đến chăm sóc”
Vài con số, Đường Thi mạnh mẽ đứng dậy, sắc mặt tái nhợt, đồng tử co rút kịch liệt!
Bia mộ của anh trai cô Đường Dịch... Có người, có người đến chăm sóc?
Đường Thi dường như đột nhiên nghĩ tới điều gì, nhìn tro nến mới phía trên, cả người cảm thấy lạnh lẽo vô cớ.
Ai đó, giấu diếm cô, đến cúng tế anh trai cô.
Là ai, tính toán mọi cách làm chuyện này sau lưng cô?
Đường Thi đứng lên, nhanh chóng chỉnh đốn tâm tình, đem tất cả hoài nghi lo lắng đè sâu xuống, quay người lại nhìn thấy ánh mắt nghi hoặc của Lam Minh phía sau, cô khẽ cau mày: “Lam thiếu, em khẩn cầu anh, chuyện hôm nay em đến đây, đừng nói cho bất kì ai..."
"Được." Lam Minh nhận được ám thị, trực tiếp hiểu ý của Đường Thi, sau đó nói: “Trở về đi, hiện tại tâm trạng thế nào rồi?" "Không sao." Đường Thi đi về phía trước, gói lạnh thối qua, cô mới tỉnh táo lại một chút, người phu nữ thấp giọng nói thầm: “Vẫn cảm thấy còn sống" Con sống?
Lam Mình nhìn bóng lưng gầy yếu của Đường Thi, nói ra một câu không biết đã thấy được ở đâu.
"Đôi khi, một số người, chỉ cần họ còn sống, cứu
giúp một người khác là đủ.” Đường Thì bộ dáng chấn động, sau đó quay đầu lại cười với Lam Minh: “Cảm ơn sự khuyến khích của anh hùng quốc dân.”
Cô phải sống, cho dù khó khăn đến đâu đều phải tiếp tục sống, cố gắng hết sức, cắn răng, trước khi chết cũng phải đưa Đường Duy thoát khỏi vực sâu.
Khi Lam Minh và Đường Thi trở về, đàn em đang ngồi trên ghế lái run rẩy: “Đội trưởng Lam Minh, anh cuối cùng cũng về rồi..."
"Bị dọa thành bộ dạng nào vậy.” Lam Minh vui vẻ, mở cửa xe: “Đi thôi, nhà em ở đâu?”
Đường Thi báo địa chỉ bên cạnh Bạch Thành, Lam Minh sửng sốt: "Em lại... sống ở thật xa."
Đàn em của Lam Minh đưa Đường Thi trở về Bạch Thành cả đêm, khi đến nhà, cậu trai buồn ngủ đến mức ngáp một cái, Đường Thi quay đầu lại cười: "Hay là tối nay hai người ngủ ở đây đi?"
Đàn em vừa nghe, rất thành thật nói: "Chị gái, nếu chị không chế chúng tôi..."
Lam Minh cứng rấn nhéo cổ anh ta, kéo anh ta ra phía sau: "Không đâu, buổi tối không tốt." Đường Thi phất tay: "Vậy tạm biệt nhé, em không cho mọi người ngả ra đất nghỉ đâu."
Lam Minh nhìn Đường Thi đóng cửa, giơ chân ngăn cản: “Em cho rằng chúng tôi là người khách khí như vậy sao? Em gái, ngủ ở đất đi, làm phiền đem ra hai bộ chăn.”
“...” Kiêu binh, quả nhiên là