Vừa nghe thấy chuyện có liên quan đến Đường Duy, Đường Thi cố gắng nhẫn nhịn nỗi nỗi hận trong lòng và cố gắng duy trì sự bình tĩnh nói với người quản gia: “Không cần đâu, tôi sẽ ở đây. Bà bảo Đường Duy qua đây là được rồi, tôi không lên xe của anh ta.”
Cô vẫn rất cảnh giác, cô cố gắng ngăn mình không liên quan đến bất cứ thứ gì của Bạc Dạ.
Người quản gia chỉ có thể chuyển lời của cô, Bạc Dạ nghe xong tức giận đến mức bật cười thành tiếng, sau đó anh nói với Đường Duy: “Mẹ con bảo con xuống xe.”
Đường Duy nhảy ra khỏi xe như thể cậu bé được ân xá, sau đó lào đảo chạy vào vòng tay của Đường Thi.
“Mẹ ơi!” Giọng nói run rẩy của cậu bé truyền đến tai cô, đôi mắt cô đỏ hoe: “Mấy hôm nay có nhớ mẹ không?”
“Con rất rất nhớ mẹ.”
Để thích nghi với Đường Duy, Đường Thi ngồi xổm xuống, cô xoa mái tóc mềm mại của cậu bé mà ngửi nó: “Gần đây mẹ bị cảm, nhưng con đừng lo lắng về điều đó.”
“Thật là!” Đường Duy lắc đầu như một ông cụ non: “Không có con bên cạnh, mẹ liền không biết tự chăm sóc bản thân!”
Đường Thi bật cười vì giọng điệu của cậu bé, nhưng khi định thần lại cô lại cảm thấy sống mũi cay cay, cô lầm bầm: “Đúng vậy…con không ở đây, mẹ không thể ngủ được”
“Vậy con sẽ cố gắng quay lại” Đường Duy nhìn cô bằng một đôi mắt trong trẻo, ánh sáng trong mắt cậu bé khiến trái tim Đường Thi run rẩy, cậu bé nói: “Mẹ ơi, không được từ bỏ hy vọng, con luôn nghĩ đến mẹ, mẹ cũng phải thật cố gắng, một ngày nào đó đón con về!”
Đường Thi lại đỏ mắt một lần nữa: “Được, mẹ đồng ý với con. Bạc Dạ đối xử tốt với con không?” Đường Duy cố tình nói: “Rất tốt ạ, một ngày ba bữa đều rất cao cấp!”
Sắc mặt Đường Thi đột nhiên thay đổi và nghe cậu bé nói tiếp: “Nhưng con vẫn muốn về nhà với mẹ, mặc dù thức ăn mà mẹ nấu ra hằng ngày đều là cháo.”
Lần này Đường Thi đã không thể kìm được, nước mắt cuối cùng cũng từng giọt từng giọt rơi xuống, cô ôm Đường Duy và khóc: “Duy Duy…là mẹ có lỗi với con….là mẹ không có khả năng bảo vệ con…”
Tại sao, tại sao con lại là con trai của Bạc Dạ? Tại sao lại không phải là con trai của một mình mẹ, như vậy sẽ không có ai làm phiền đến thể giới của hai mẹ con chúng ta.
Cuối cùng thực tế vẫn rất tàn khốc, cô có trốn xa thế nào thì vẫn sẽ bị kéo lại. Bạc Dạ muốn giành con với cô, cô không hề có sức phản kháng.
Đường Duy thấy mẹ mình khóc cũng cảm thấy có chút tủi thân: “Mẹ ơi, mẹ đừng khóc, ít nhất Cậu Bạc cũng không ngược đãi con. Có lẽ đợi con lớn hơn một chút, con có thể nói chuyện với chú ấy, chúng ta không phải là không có đường sống”
Hãy nhìn xem, đứa con trai năm tuổi của cô đang cố gắng thoát khỏi Bạc Dạ để trở về bên cô.
Đường Thi lại cảm thấy mình thật may mắn khi có một đứa con trai như vậy.
Cô mỉm cười và xoa mặt Đường Duy: “Miệng con thật là dẻo, ngoéo tay với mẹ, đợi mẹ vượt qua khó khăn này, mẹ sẽ đến đón con về nhà của chúng ta”
Đường Duy mim cười và giơ ngón tay ra: “Móc tay thành công, một trăm năm không được lừa dối!”
Đường Thi đứng lên vỗ vào vai Đường Duy và nói với cậu bé: “Được rồi, con về đi.”
“Con muốn ở lại với mẹ lâu hơn một chút…” Đường Duy bĩu môi: “Sao mẹ lại nóng vội đuổi con về như vậy, hừ. Nhất định là chế con là con ghẻ rồi!”
“Ai dạy con như vậy?” Đường Thi vừa bị cậu làm cho khóc giờ lại phì cười: “Mẹ sợ con đứng đây lâu sẽ bị cảm lạnh.”
Đường Duy chỉ ngón tay ra sau lưng cô: “Con còn tưởng, mẹ muốn phát triển quan hệ với chú này nên muốn đẩy con ra!”
Khuôn mặt Đường Thi cứng đờ, cô quay đầu lại nhìn và thấy người đàn ông có mái tóc vàng nhạt đang đứng trong gió.
Chiều tối, ánh hoàng hôn chiếu xuống tạo thành một lớp màu cam vỡ vụn trong mắt anh ta, khiến đôi mắt anh ta lấp lánh mà lại mơ hồ.
Anh ta với dáng người cao lớn, hai tay đút