Tất cả mọi người đều bị sự đảo ngược xảy ra bất ngờ này làm cho chấn động.
Tất cả mọi người đều không ngờ được rằng Bạc Dạ sẽ chủ động đứng ra, ở nơi đầu sóng ngọn gió như vậy, hành vi của anh rất quả quyết... là một loại tự hủy hoại bản thân mình.
Nhưng Bạc Dạ quả thực đã làm như vậy.
Sau khi tắt ti vi, tiếng nghẹn ngào của Đường Thi ngừng lại, người phụ nữ nhìn chằm chằm lên vách tường đến ngẩn người.
Khương Thích cảm thấy đau lòng vì cô, liền ở bên cạnh an ủi cô: “Đừng đau lòng, đừng quá coi trọng chuyện này. Đây đều là những gì anh ta nợ cậu."
Đường Thi lẩm bẩm nói: “Tội danh hiện tại của tớ, rốt cuộc cũng đã được rửa sạch rồi, đúng không?"
truyenfull.com cập nhật nhanh nhất.
Khương Thích nắm lấy tay của cô: “Đúng vậy, hai người chúng ta đều thật sự tự do rồi. Đường Thi, chúc mừng cậu, thoát khỏi từ trong cái bóng của quá khứ, cũng sẽ không có người nào dám chỉ vào cậu mà nói cậu là kẻ giết người nữa"
Những ngày tháng trước đây bị người ta chọc vào xương sống mắng chửi là một kẻ giết người, cuối cùng cũng có ngày đón nhận được ánh sáng.
Trong đêm đó Đường Thi ngủ đã nằm mơ, mơ thấy một đôi mắt đen nhánh như đêm tối.
Cô chạy băng băng trên một hành lang dài không nhìn thấy điểm cuối, sau đó đi mãi đến phía xa cuối cùng cũng nhìn thấy được ánh sáng, cô không quan tâm tất cả, ngay tức khắc chui vào lối ra đó, có một giọng nói trầm thấp từ phía sau lưng cô truyền đến, giống như một cơn ác mộng, cứ lặp đi lặp lại bên tai cô.
Anh ta nói, Đường Thi, Đường Thi. Một đời người dài như vậy, thời gian còn lại, xin em hãy sống thật tốt.
Có người ở phía sau lưng cô đẩy mạnh, cô từ trong lối ra nhảy ra, ngay lúc đó cô như được tái sinh lại một lần nữa, Đường Thi đột nhiên mở mắt ra, liền nhìn thấy một vầng ánh sáng mặt trời rực rỡ.
Cô ngủ một giấc đến khi trời sáng.
Đường Thi sững sờ vài giây, có một loại ảo giác không chân thật, cô cầm lấy điện thoại, liếc nhìn ngày tháng, quả là mới đây, đêm giao thừa rất nhanh sắp đến rồi.
Cô bấm vào ứng dụng tin tức, tin tức ùn ùn kéo đến đều là về việc Bạc Dạ tham gia buổi họp báo của ký giả, thông báo rất nhiều việc, với nhiều tiêu đề khác nhau.
Đường Thi liếc mắt vài cái, thở ra một luồng khí lạnh, để điện thoại về lại chỗ cũ, Khi cô thức dậy, đúng lúc Khương Thích ở bên cạnh cũng tỉnh giấc, khi nhìn thấy Đường Thi, thân thiện mà chào hỏi cô một câu: “Ồ, sớm vậy?”
Đường Thi nở nụ cười: “Hôm qua chạy đi chạy lại giữa hai thành phố, cảm thấy hơi mệt.”
"Tớ gần đây được Hàn Nhượng chăm sóc, thời gian làm việc và nghỉ ngơi hết sức bình thường, rượu bia đều không uống, cũng không đi nhảy nữa, tất cả quán bar hay hộp đêm, cửa cũng không có bước vào, trông giống như một học sinh trung học thuần khiết chỉ yêu thích việc học.”
Khương Thích ngồi trên ghế, trên tay cầm món salad vừa lấy ra từ tủ lạnh mà Hàn Nhượng đã chuẩn bị sẵn từ tối hôm qua cho vào.
Đường Thi tấm tắc xúc động: “Thật là tốt, ít nhất cũng giống một người bình thường rồi."
Cô bước tới, ngồi xuống bên cạnh Khương Thích, cắn một miếng rau salad”Hàn Nhượng đối với cậu tốt như vậy, cậu không thử suy xét anh ấy xem thế nào?"
“Ồ, cậu đây là đã giải quyết xong ân oán tình thù của mình, nên chuyển qua làm khổ tớ phải không?” Khương Thích nói giống như đùa: "Tớ làm sao có thể làm lỡ anh ấy, tớ cũng không thể lợi dụng khiến một người đàn ông tốt như thế vì tớ mà lưu lại."
Nghe lời nói giống như là tùy tiện, nhưng mà Đường Thi nghe ra được sự xót xa trong lòng của Khương Thích.
Cô ấy tự ti, tự ti rằng mình bị Diệp Kinh Đường biến thành một quái vật hư hỏng, Hàn Nhượng rất tốt, nhưng mà cô ấy không đủ tư cách để chiếm giữ một mình.
Đường Thi biết Khương Thích chịu rất nhiều đau khổ, không thể ngay lập tức tìm một người đàn ông mới, vì vậy cũng không khuyên nhủ cô ấy quá nhiều, nhìn thấy thời tiết ở bên ngoài rất đẹp, Đường Thi nói: "Mấy ngày nay tớ muốn dẫn Duy ra ngoài đi chơi, cậu có muốn đi cùng tớ không?"
“Đi chơi ở đâu?" Khương Thích đúng lúc ở nhà buồn chán, người cô ấy đều sắp mọc nấm hết rồi.
"Tớ không biết, tùy ý xem thử, cảnh sông nước ở Bạch Thành này không phải rất nổi tiếng sao, gần tối tớ muốn đưa Đường Duy đi dạo dạo một lát.”
"Được, đi thôi."
Khương Thích cười híp mắt: “Đúng lúc đi ra ngoài ăn cơm luôn, tớ mời. Chúc mừng cậu cuối cùng cũng có thể đổi đời!”
Nhưng mà tại thời điểm này, tình cảnh ở ngôi nhà cổ của nhà họ Bạc không được ung dung như vậy.
Bà cụ Bạc