Đường Thì và Bạc Dạ đứng hai bên cửa sổ đối mặt với nhau một lúc lâu.
Sau đó cô gái đột nhiên cau mày lại, rồi cô dùng sức kéo tấm rèm lại, ngăn cản tất cả ánh mắt nhìn ngó.
Đêm hôm đó, tuyết rơi suốt cả đêm ở Bạch Thành thần bí và lãng mạng này, ngày hôm sau khi mọi người thức dậy, vừa kéo rèm cửa sổ ra bọn họ đã không nhịn được ồn ào cảm khái.
Tuyết đến bất chợt giống như sau một đêm gió xuân, ngàn vạn cây lê đều nở hoa.
Lúc này khắp nơi đều là tuyết trắng xóa, tuyết đã ngừng rơi rồi, nhưng mà vẫn chưa tan, ánh mặt trời chiếu xuống phản chiếu ra ánh sáng long lanh, Đường Thi đưa Đường Duy ra ngoài đi dạo một vòng, đời này cậu nhóc chưa từng trông thấy trận tuyết nào lớn như vậy, cậu cầm theo chiếc chậu nhỏ đi xuống dưới lầu, rồi múc về một chậu đầy tuyết, sau đó còn đặt nó vào trong tủ lạnh,
Sau khí Hàn Nhượng thức dậy làm bữa sáng, vừa kéo tủ lạnh ra nhìn vào, thiếu chút nữa anh ta đã bật cười.
"Mới sáng sớm ai đã đặt một chậu tuyết vào trong tủ lạnh của chúng ta vậy?"
truyenfull.com cập nhật nhanh nhất.
Hàn Nhượng cười đến mức hai mắt híp mắt lại, khiến Đường Duy ở bên cạnh vô cùng ngượng ngùng: "Là em!"
"Em đúng là nhân tài đó... Nếu thích tuyết như vậy thì ra ngoài chơi, sao còn phải mang về nhà để giữ lạnh?"
Hàn Nhượng cười hỏi: "Muốn ăn tuyết à?"
"Em sợ tuyết tan mất, sau này muốn ngắm nữa không biết phải chờ tới khi nào."
Đường Duy nghiêm túc nói: "Cho nên em muốn giữ lại một chút."
Dùng tủ lạnh để giấu tuyết, Đường Duy chắc chắn là người đầu tiên.
Sau đó Hàn Nhượng làm bữa sáng cho Đường Duy, cậu bé không nhịn được còn kéo anh ta ra ngoài chơi thêm một lát nữa. Lúc Đường Thi làm xong việc của mình buông máy tính xuống, cũng đúng lúc cô trông thấy Hàn Nhượng và Đường Duy cả người đầy tuyết quay về, trong bụng Đường Duy còn giấu một bọc tuyết nữa.
Đường Thi bật cười một tiếng: "Hai người lại xuống dưới chơi à?"
"Đúng ạ, đúng ạ." Đường Duy khẽ cong môi: "Có điều lần này không nhìn thấy Bạc Dạ." Xe của Bạc Dạ vẫn đang ở chỗ này, hôm qua tuyết rơi lớn như vậy khả năng anh cũng không đi đượC, khả năng là anh đi đâu đó không có ở đây.
Một buổi chiều nọ, Bạc Dạ bị chuông điện thoại của khách sạn đánh thức, đầu bên kia là giọng nói ngọt ngào của người phục vụ hỏi hẳn: "Thưa ngài, phòng ngài đang ở đã đến hẹn trả phòng rồi, xin hỏi ngài có muốn ở tiếp không?"
Ở tiếp đi.
Bạc Dạ ngẩn người, anh nhớ tới chuyện hôm qua chơi ném tuyết với Đường Duy, lại nhớ tới bà Bạc đang ở nhà mình, yên lặng một vài giây sau đó anh trả lời: "Ở tiếp, đợi lát nữa tôi sẽ thanh toán."
"Vâng thưa ngài, vậy tôi không quấy rầy ngài nữa."
Đầu bên kia nói xong thì cúp điện thoại, Bạc Dạ cũng thả điện thoại bàn xuống, sau đó anh mở di động của mình lên thì trông thấy An Mật gọi cho mình rất nhiều, còn có vô số tin nhắn nữa.
"Anh đi đâu thế?"
"Vì sao anh không trả lời? Anh Dạ, anh vẫn còn
giận sao?"
"Bà nội đang rất giận đó, anh Dạ, em phải làm gì bây giờ? Khi nào thì anh về?"
"Đừng để mình em ở đây chịu đựng tất cả, Nhan Nhan còn nhỏ, chúng em cần anh."
Bạc Nhan.
Cô ta dùng Bạc Nhan để chơi bài cảm tình với anh. Nhưng mà căn bản con bé không phải con gái của anh. Bạc Dạ chưa trả lời, ba của anh đã nhắn tin qua wechat hỏi anh trước: "Con trai, đang ở đâu thế?"
Bạc Dạ đáp: "Ở Bạch Thành."
Ba anh cũng không làm phiền anh nhiều, trong lòng Bạc Lương vẫn cảm thấy, chuyện của lớp trẻ thì người lớn không nên nhúng tay quá nhiều, bọn trẻ tự có đủ năng lực để giải quyết. Ông cũng tin rằng con mình sẽ không làm chuyện gì quá xúc động, dù sao năm đó cái giá phải trả vì xúc động vì sự máu lạnh quả lớn.
Nhưng mà bà Bạc lại không cho là như vậy.
Bà ta bảo An Mật nói với Bạc Dạ, nếu anh còn không quay về, nhà họ Bạc sẽ thay anh trực tiếp công khai quan hệ giữa anh và An Mật, cho dù anh không có ở đây, đám cưới vẫn sẽ được tổ chức, hợp đồng kết hôn cũng phải ký. An Mật gả cho toàn bộ nhà họ Bạc này, anh không đến cũng không sao cả.
Nhìn những dòng chữ này, khóe miệng Bạc Dạ khẽ nhếch lên, sau đó anh đứng dậy, khách sạn này cách khu nhà Đường Thi ở không xa lắm, lúc này có lẽ bọn họ đang ăn trưa, đúng lúc Bạc Dạ cũng muốn ra ngoài ăn một chút.
Nhưng mà anh không ngờ vừa xuống dưới nhà hàng anh đã gặp mặt Đường Thi rồi.