Thấy Đường Thi như vậy, Tô Kỳ thu lại ý cười trên mặt và lạnh lùng nói: “Cô Đường, cô đừng rượu mời không uống muốn uống rượu phạt nhé!
“Thế nào là rượu mời, thế nào là rượu phạt?”
“Tôi khinh thường anh dùng cách này để giúp đỡ tôi, tặng tôi, tôi đều không cần.” Đường Thi cười khẩy, cô trực tiếp đứng dậy: “Sự ưu ái của Anh Tô tôi gánh không nổi, nếu như muốn hẹn hò, ra ngoài rẽ trái có một khu vườn hoàng gia, những em gái trong đó nhất định sẽ khiến anh hài lòng.”
Tô Kỳ bị sự mia mai của Đường Thi làm cho cáu kỉnh, cô có giọng điệu gì đây, cảm thấy anh là một con chó đực có thể động đực bất cứ khi nào và bất cứ nơi đâu sao?
Đường Thi cười lạnh lùng rồi rời khỏi quán bar, lúc đi ra ngoài hình bóng cô dài và nhỏ, Tô Kỳ nhìn chằm chằm vào lưng cô rất lâu, sau đó từ từ để lộ ra biểu cảm của một con dã thú.
Sau khi về nhà được một tiếng đồng hồ, Đường Thi ngủ thiếp đi. Ngày hôm sau Khương Thích gọi điện thoại đến và trực tiếp bảo cô đến Tập Đoàn Diệp Thị.
Đến trước cửa, Khương Thích nhếch đôi môi đỏ lên: “Mình biết gần đây cậu bị Bạc Dạ cô lập, cho nên mình đã cầu xin Tổng giám đốc Diệp cả nửa ngày, cậu đến làm tiếp thị bên mình ok không?”
Đường Thi nhìn chằm chằm vào những vết hôn trên cổ cô ấy, trong đầu đã hình dung được Khương Thích cầu xin Diệp Kinh Đường như thế nào. Thế là cô nói: “Mình không hiểu gì về mảng thị trường này, mình. chỉ làm thiết kế. ”
“Aiya làm thiết kế phải cần não, làm thị trường cũng cần có bao bì để tuyên truyền như vậy, vẫn không phải là thiết kế sao.” Khương Thích kéo cô đến phòng nhân sự: “Mình nói cậu nghe, không ai trong thành phố A dám động đến Bạc Dạ, nhưng ở đây mình có thể bảo vệ cậu”
Cô mỉm cười và chớp mắt: “Bạc Dạ và Diệp Kinh Đường vẫn có mối quan hệ hợp tác đó.”
Đường Thi bị Khương Thích trực tiếp kéo đến phòng nhân sự để đăng ký. Sau khi hoàn thành việc đăng ký, thư ký hành chính cấp cao nhất của Diệp Thị đưa cô đi lòng vòng, cho cô hiểu sâu sắc về việc có ai đó trên đầu che dù là loại cảm giác gì, Khương Thích đi đến đâu cũng có người cúi đầu chào cô, thậm chí nhìn thấy Đường Thi họ cũng rất tôn trọng.
Lượn lờ xong cô ấy mở cửa văn phòng Tổng giám đốc và nói: “Diệp….”
Bên trong không có ai. Có lẽ hôm nay Diệp Kinh Đường ra ngoài có việc rồi.
Khương Thích nhún vai: “Thôi bỏ đi, cậu cứ như vậy trước đi, mình nói với cậu này, tuyệt đối, nhất định không được quay lại bên cạnh Bạc Dạ. Đối với chuyện của Studio chúng ta có thể nghĩ cách khác, trước mắt hãy giải quyết khoảng thời gian trống này. Cậu có thể vừa làm việc, vừa lên mạng xem có ai có thể giúp cậu không”
Đường Thi nhìn Khương Thích với sự cảm kích, Khương Thích nổi da gà khắp người: “Thôi được rồi người đẹp, cậu đừng nhìn mình bằng ánh mắt này nữa, mình không có tay cầm đâu, nếu có cậu có thể lây thân báo đáp cũng không tệ.”
Đường Thi cười và mắng cô một câu cút đi, sau đó Khương Thích bước đi một cách duyên dáng trên đôi giày cao gót cao bảy tám phân, giống như một con yêu tinh.
Sau khi Khương Thich rời đi, nhiều đồng nghiệp xung quanh đã quan tâm một cách nhiệt tình đến người đẹp mới đến này: Cô quen thư ký Khương sao?”
“Cô có quan hệ gì với thư ký Khương vậy?”
“Hừ, còn phải hỏi à, không phải là dựa vào quan hệ sao?”
Người phụ nữ vừa dặm phấn vừa tròn mắt nói: “Tự hào cái gì chứ, không có năng lực cũng sẽ bị cắt chức thôi.”
Đường Thi không nói gì. Cô đã quen với vẻ khiêu khích châm chọc này rồi. Ban đầu, khi mới ra tù đi làm, còn có người khịt mũi khinh bỉ hồ sơ tiền án trên sơ yếu lý lịch của cô: “Xinh đẹp như vậy mà ngồi tù, có phải là đi làm gái không, haha?”
Cô nhìn và không nói gì, những người xung quanh thấy vẻ mặt thờ ơ của cô, cũng nghĩ rằng cô không quan, vì vậy lại càng chế giễu cô hơn,
Đôi khi, bạn càng phớt lờ tin đồn, họ càng phải nói trước mặt bạn, họ muốn xé nát khuôn mặt bình tĩnh của bạn và nhin bạn