Về mặt cô bé kinh hãi lo sợ, sợ Đường Thi sẽ mất đi lý trị, lại càng sợ hãi chính mình. Chính mình sẽ bị người phụ nữ mỏng manh nhưng tính tình mạnh mẽ trước mặt nhắm tới.
Nhưng Đường Thi chỉ nhìn cô rồi cười: "Cháu đợi ở đây bao lâu rồi?"
Cô bé run rẩy: "Ba tiếng đồng hồ..."
Đường Thi cũng không thể tỏ ra quan tâm quá nhiều đến Bạc Nhan, cô chỉ có thể dùng lý trí để nói với bản thân mình rằng với ân oán giữa người lớn với nhau, đứa trẻ là vô tội. Hiểu là như vậy nhưng khi nhìn thấy Bạc Nhan cô vẫn vô cùng tức giận.
"Sao cháu lại ở chỗ của cô? Cháu không đi tìm mẹ cháu sao?"
truyenfull.com cập nhật nhanh nhất.
"Mẹ không cần cháu nữa..." Bạc Nhan vẫn trốn trong một góc chưa chịu đi ra, trong mắt hiện lên khát vọng nhưng cũng sợ hãi. Đường Duy sẽ không có ánh mắt như vậy, bởi cô vô cùng yêu thương thằng bé
Bạc Dạ liếc nhìn một cái rồi lạnh lùng nói với Bạc Nhan: "Lại đây." Bạc Nhan cho rằng Bạc Dạ sẽ trách phạt cô bé nên nước mắt không khỏi trào ra: "Ba, đừng mà... Con biết con sai rồi, con... "
Rõ ràng cô bé không làm sai bất cứ chuyện gì, nhưng để bảo vệ bản thân khỏi bị những trận đòn roi nên cô bé đã hình thành thói quen thừa nhận lỗi lầm về mình. . truyện teen hay
Ngón tay của Đường Thi khẽ siết chặt. Cô biết rằng đau lòng cho con gái của An Mật cũng chỉ tốn công tốn sức, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt của Bạc Nhan, cô không thể kìm lòng nổi.
Đứa bé sợ mẹ nó như vậy, lớn lên nhất định sẽ tạo thành bóng ma ám ảnh tâm lý.
Bạc Dạ lặp lại câu nói vừa rồi: "Lại đây."
Bạc Nhan run rẩy đi về phía trước: "Ba, đừng đánh con... Con sẽ không xuất hiện trước mặt chị ấy..."
Cô bé khóc, sợ đến phát khóc, sắc mặt Bạc Dạ cũng thay đổi theo: "Ba có khi nào đánh con đâu?"
Bạc Nhan ôm lấy chính mình: "Mẹ cứ đánh con, còn lấy tàn thuốc lá dí vào người làm con bị bỏng. Mẹ rất hung dữ, mẹ vốn không yêu thương con chút nào... Ba cũng vậy, ba chưa bao giờ nhìn thẳng vào con... Con biết mọi người đều không thích con... Con xin lỗi mọi người, có được không? " %3D
Nước mắt cô bé rơi lã chã, Bạc Dạ bị làm cho giật mình, đè giọng nói: "Ai... Ai nói ba không thích con?"
Thực ra, Bạc Nhan vốn dĩ không phải con của Bạc Dạ, vậy nên anh mới bỏ mặc không quan tâm đến con bé. Nhưng vì chưa lột trần hoàn toàn vẻ mặt xấu xa của An Mật nên anh vẫn để Bạc Nhan gọi anh bằng ba.
Suy cho cùng, Bạc Nhan vẫn là một đứa trẻ ngoan ngoãn hiểu chuyện. Bạc Dạ cũng biết rằng đứa trẻ vô tội, nhưng tội lỗi của An Mật quá sâu, anh khó lòng có thể tách rời mối quan hệ đó được.
"Ba, ba gọi con qua không phải là muốn đánh con sao?"
Trên khuôn mặt gầy gò của cô bé còn lưu lại những giọt nước mắt: "Con xin lỗi, con không cố ý nghĩ xấu về ba như vậy, con xin lỗi..."
Cô bé sợ hãi nghĩ rằng mình lại nói gì sai, ba chữ "Con xin lỗi" đã trở thành thứ cứu cánh duy nhất của đứa bé. Bạc Dạ không biết An Mật đã gieo rắc những suy nghĩ gì vào tâm trí Bạc Nhan, làm sao lại khiến một đứa trẻ lại trở thành bộ dạng như thế này.
Đường Thi hít sâu một hơi, cố gắng làm cho vẻ mặt bớt lạnh lùng: "Ba cháu không đánh cháu đâu, ba gọi cháu qua đây để bảo cháu vào ăn cùng cô thôi, đúng không nào?"
Bạc Dạ sửng sốt, nhìn thoáng qua vẻ mặt của Đường Thi, lập tức tiếp lời, nói: "Ừ, cùng cô ăn cơm đi."
"Cám ơn cô, cô đúng là người tốt” Bạc Nhan vốn đơn thuần, ai đối với cô bé tốt con bé sẽ vô cùng cảm kích. Hai mắt cô bé đẫm lệ nhìn Đường Thi: "Cháu có thể gọi cô một tiếng chị được không?
Đường Thi cảm thấy trong lòng đau nhói: " Cháu muốn gọi cô là gì cũng được."
"Chị có phải là mẹ của anh trai nhỏ không?” Bạc Nhan chủ động bưng bát canh cho Đường Thi, như thể cảm ơn cô đã nhận lời giúp đỡ cô bé. Bạc Dạ ngồi bên cạnh, anh nhìn cô bé mà trong lòng đầy lo lắng, mặc dù cô bé không phải con ruột của anh, nhưng Bạc Nhan... Cũng quá đáng thương rồi.
Tại sao lại như vậy?
"Ừ, chị là mẹ của anh Đường Duy."
Đường