Nhắc đến chuyện cũ, R7CKY nói rất nhẹ. Đường Duy cũng im lặng, thật lâu sao mới nói: “Anh Lam Minh trông không giống người xấu. Có lẽ... Có lẽ là có lý do khó nói nào đó.”
Giọng R7CKY khô khan: “Bất kể có hay không, Tham Lam đều đã chết.”
Đúng thế, Tham Lam đã trả giá bằng máu tươi vì toàn bộ Thất Tông Tội, không phải bốn chữ “lý do khó nói” có thể tha thứ. Đó là một cái mạng người, là tảng đá đè trên vai sáu người. Thù này không trả, không đội trời chung.
Thì ra mọi người đều mang theo bí mật. Rõ ràng bình thường cười nói ngả ngớn, nhưng sự thật đều có những vết thương ăn sâu trong tâm hồn không thể chạm vào.
truyenfull.com cập nhật nhanh nhất.
R7CKY cười xoa đầu Đường Duy: "Không sao đâu đồ đệ, có thầy ở đây, thầy sẽ không để em chịu thiệt thòi.” Anh ta không thể chịu nổi cảnh tượng đồng bọn rời đi lần thứ hai.
Ventus lái xe tiến vào biệt thự tư nhân của Bạc Dạ. Vừa xuống xe, Lâm Từ chờ ở cửa lập tức thấy họ, tiến lên nghênh đón, khom lưng nói với Đường Duy "Chào buổi sáng”
"Chào buổi sáng, anh Lâm Từ." Đường Duy được R7CKY dắt tay: "Đây là thầy em, anh có thể gọi anh ấy là Bảy. Đây là đồng bọn của thầy, tên là Ventus."
"Chào anh Bảy" Lâm Từ hơi khom lưng: "Cậu Dạ đang ở bên trong chờ mọi người, mời mọi người vào nhà.
Nói xong, cậu ta dẫn mọi người đi ngang qua đình đài lầu các phồn hoa, bước vào biệt thự. Bạc Dạ đang ngồi trong phòng khách, trước mặt là cửa sổ sát đất. Ánh mặt trời chiếu vào soi sáng cả không gian. Anh ngồi thẳng lưng trên chiếu tatami, từ mặt bên có thể thấy sống mũi cao thẳng, đôi mắt lạnh lùng, đôi môi bạc tình. Đây là gương mặt có thể khiến phụ nữ ở Hải Thành đều điên cuồng.
Nghe thấy tiếng động, Bạc Dạ ngầng đầu lên, thấy Đường Duy được người khác dắt vào, đó là một người đàn ông mặc đồ trắng, diện mạo cũng rất tuấn tú. Hai người đàn ông đồng thời ngẩng đầu nhìn nhau, ảnh mắt lặng lẽ so chiêu.
“Anh ấy chính là R7CKY." Đường Duy dẫn sư phụ đến trước mặt Bạc Dạ, sau đó lại nói: "Người đi theo sau kia là anh Ventus. Hai người họ là đồng bọn."
Lúc trước bị người của Tùng Hị đuổi giết, họ lái xe chạy trốn, chính R7CKY và Ventus đã dứt khoát cầm giúp ngắm giúp họ giải quyết hậu hoạn, phối hợp vô cùng ăn ý. Để làm được như vậy cần hai bên đều có khả năng tập trung cực mạnh cùng lý trí thì mới đạt đến, không thì một khi họ bóp cò súng quá sớm, hoặc là Bạc Dạ tính sai thời gian thì đều sẽ gây ra hậu quả khôn lường. Năng lực của hai người đàn ông này không phải dạng vừa.
Bạc Dạ híp mắt, sau đó bày ra tư thế mời: “Nghe danh đã lâu, Ngạo Mạn và Bạo Mộ."
"Không ngờ cậu Bạc lại biết biệt hiệu của chúng tôi."
R7CKY và Ventus cũng không giả vờ khách sáo, thay giày rồi ngồi xuống nệm tatami trước mặt Bạc Dạ. Đường Duy cũng chọn tư thế thoải mái ngồi khoanh chân, Lâm Từ bưng trà lên đặt trước mặt họ.
"Cảm ơn anh Lâm Từ
"Đừng khách sáo."
Lâm Từ lại hâm hai xâu bánh gạo, rưới nước đường đặt trước mặt Đường Duy, sợ buổi sáng cậu bé bị đói. Đường Duy lấy hộp cơm do Hàn Nhượng nấu, bày đồ ăn ra rồi ngẩng đầu nhìn Bạc Dạ.
"Cậu Dạ." Đường Duy nhìn thẳng vào mắt Bạc Dạ. "Có lẽ ông nên nói cho chúng tôi biết
Bạc Dạ dùng ánh mắt ra hiệu, Lâm Từ lập tức bật máy chiếu, cửa sổ đều bị đóng lại, ánh nắng bị chặn bên ngoài rèm cửa. Bạc Dạ mở máy tính, cắm USB, chẳng mấy chốc hàng loạt tư liệu đã xuất hiện trên màn hình. Đường Duy và R7CKY ngầng đầu nhìn màn hình, Bạc Dạ nói: