Bạc Dạ không lên tiếng, chỉ hờ hững nhìn An Mật, khiến cô ta cảm thấy mình hoàn toàn bị lột trần. Cô ta cần răng không chịu thừa nhận, Bạc Dạ cũng không tiếp tục ép hỏi, thậm chí An Mật cảm thấy Bạc Dạ chỉ tới đây để xem dáng vẻ hoảng sợ của cô ta, chứ không phải thật sự muốn đáp án.
Lúc Bạc Dạ rời đi, anh nở nụ cười sáng tỏ hòa lẫn chút lạnh lẽo, ánh mắt bí hiểm khiến An Mật chột dạ. Chẳng lẽ Bạc Dạ... Bạc Dạ đã biết điều gì
truyenfull.com cập nhật nhanh nhất.
Nửa tiếng sang, Lâm Từ đến sơn trang Hồng Mai đón An Mật, biểu cảm lạnh lùng máy móc giống hệt Bạc Dạ: “Cô Mật, tôi được lệnh của cậu Dạ đón cô ra ngoài.”
An Mật còn chưa kịp hoàn hồn, sau đó ánh mắt vui sướng: “Cái gì? Anh Dạ muốn đưa tôi ra ngoài ư?"
Xem ra vừa rồi quả nhiên chỉ là thăm dò, muốn thử mình mà thôi. Kết quả này chứng minh mình đã vượt qua thử thách của Bạc Dạ! Đương nhiên đây chỉ là suy nghĩ của An Mật. Mà Bạc Dạ muốn cô ta nghĩ như vậy. Nhìn vẻ vui sướng của An Mật, Lâm Từ cảm thấy mình như người đứng ngoài cuộc. Người phụ nữ này đã làm hại Đường Thi vô duyên vô cớ ngồi tù, đương nhiên cậu ta không có thiện cảm gì với cô ta.
Trên đường đi, An Mật rất vui sướng, liên tục nói: “Tôi biết ngay anh Dạ luyến tiếc tôi mà. Anh Dạ chắc chắn tin tưởng tôi.” Cô ta đã nhận định Bạc Dạ vẫn chưa thay đổi, anh chỉ tạm thời bị Đường Thi mê hoặc, bây giờ đã suy nghĩ cẩn thận nên mới đón mình ra ngoài.
Vẻ đắc ý trong mắt An Mật không hề che giấu. Lúc đi ngang qua bà cụ Bạc, cô ta cố ý phát ra tiếng động. Bà cụ đang cắt hoa quay sang, thấy Lâm Từ xách hành lý, còn An Mật thì được người hầu đẩy ra, không khỏi ngây ngẩn cả người.