“Người đó là Bạc Dạ sao?" Tô Kỳ nắm lấy tay Đường Thi khẩn trương hỏi, bọn họ đều cần câu trả lời này, nhưng không ai trong số họ có thể đưa ra câu trả lời.
Đường Thi thở dài: “Thành thật mà nói, ngay cả tôi cũng không rõ lắm."
Khuôn mặt của anh ta đúng là khuôn mặt của Bạc Dạ, nhưng tính cách thì... hoàn toàn khác. Nếu một người mất trí nhớ, thì những thứ trong xương cốt cũng sẽ thay đổi sao? Hay là vì anh ta không phải là Bạc Dạ nên cô mới thấy lạ?
truyenfull.com cập nhật nhanh nhất.
"Không ngờ lại gặp ở đây... giống như Bạc Dạ vậy." Tô Kỳ hiển nhiên vẫn chưa thoát khỏi chấn động trong lòng: “Tôi còn tưởng rằng anh ta... đã chết."
"Tôi cũng nghĩ vậy." Đường Thi đi về phía trung tâm địa điểm: “Bởi vì ngày hôm đó khi thi thể được vận chuyển về, tất cả chúng tôi đều canh gác ở sân bay... nhưng tại sao..."
"Vậy thì bây giờ chúng ta bắt đầu thực hiện hai phương pháp loại bỏ."
Tô Kỳ dẫn cô ngồi ở số pha một bên, người phục vụ bên cạnh bưng hai ly nước trái cây, Tô Kỳ nói: “Cảm ơn."
"Duy Duy đâu rồi?"
"Ông Ngải Duy Kỳ đưa cậu nhóc đi gặp khách hàng rồ."
Tô Kỳ chỉ vào một chỗ: “Nơi đó, đừng lo lắng."
Đường Thi nhẹ nhõm một hơi, uống một ngụm nước trái cây, đối Tô Kỳ nói: “Anh nghĩ xem chuyện này làm sao?"
Tô Kỳ bị câu hỏi của Đường Thi làm cho sững sờ, sau đó chậm rãi nói: “Đối với tôi, Bạc Dạ trở về hay không cũng không thành vấn đề"
Đường Thi ngần ra.
"Nhưng nếu Bạc Dạ trở lại, nó có ý nghĩa gì vớ anh?"
Tô Kỳ hỏi Đường Thi: "Đường Thi, sáu tháng này em đang chồng đỡ vì ai cơ chứ?"
Đường Thi bị câu hỏi của Tô Kỳ làm cho sửng sốt, tâm hồn như muốn run lên.
Cô đang chống đỡ cho ai? Cô đang đợi ai?
Tô Kỳ đau khổ nhìn Đường Thi, đưa tay chạm vào mặt cô: “Đường Thi, em biết không. Tôi nhìn em chạy tới chạy lui cho công ty của Bạc Dạ mỗi ngày,