Mười phút sau, Bạch Việt đã đến cửa phòng khách sạn mà Bạc Dạ bọn họ ở, vừa mở cửa thì bị doạ bởi một luồng hơi rượu phả vào mặt, người đàn ông tóc trắng bịt mũi lùi lại mấy bước: “Mẹ ơi, chuyện gì thế này, các người ngâm trong bình rượu ra hả?”
Bạc Dạ chỉ vào Diệp Khinh Đường: ” Anh ta hết thuốc chữa rồi.”
Lúc này Diệp Khinh Đường đã rơi vào tình trạng gần như hôn mê, Bạch Việt vừa nhìn thì đã cau mày: ” Cẩn thận không lại xuất huyết dạ dày.”
truyenfull.com cập nhật nhanh nhất.
“Xuất huyết dạ dày thì đã là gì chứ?”
Đôi mắt Diệp Kinh Đường đỏ lên, bàn tay nằm chặt lại với nhau, nghiến răng nghiến lợi nói: “Cho dù ông đây có bị ung thư dạ dày, Khương Thích cô ấy cũng sẽ không đau lòng mà chớp mắt một cái!”
Giang Lăng ở bên cạnh không hiểu đang xảy ra chuyện gì, còn đặc biệt hỏi thêm một câu tìm đường chết: “Khương Thích tại sao phải đau lòng vì anh? Theo như tôi biết thì cô ấy đã có bạn trai rồi, không phải sao?”
Bạc Dạ và Bạch Việt lần lượt ôm mặt. Trời à…lời nói như nhát dao này của Giang Lăng cũng quá ác độc rồi..
Giang Lăng nói những lời này vào lúc này, chẳng khác nào đặt một viên thuốc nổ ngay bên tai của Diệp Kinh Đường, Diệp Kinh Đường đột nhiên chạy đến, nắm cổ áo của Giang Lăng, hai con mắt đỏ như lửa, gầm giọng lên nói nói với Giang Lăng: “Anh biết từ lúc nào vậy?”
“Anh..anh không lẽ nào gần đây mới biết đó chứ?”
Giang Lăng nhìn biểu cảm của Diệp Kinh Đường, cảm thấy anh ta chuyện bé xé ra to: “Tôi cứ nghĩ là anh đã biết từ sớm rồi chứ, thời gian Khương Thích và Hàn Nhượng bên nhau nhất định đã qua hơn nửa năm nay rồi. Nửa năm trước tôi nhìn thấy hai người bọn họ ở bên nhau rồi.”
Nửa năm trước, nửa năm trước Khương Thích đã yên lòng ở bên người đàn ông khác rồi!
Thì ra sự tự do mà anh ta cho cô ta chính là cái cớ để cô ta buông thả, anh ta đau khổ trong nỗi nhớ, còn cô ta nhẹ nhàng quay người đi, tuỳ tiện yêu đương với người đàn ông khác!
“Nói anh Diệp Kinh Đường, tin tức của anh có phải là có hơi tắc nghẽn rồi không vậy.” Giang Lăng có chút nghi ngờ: “Nửa năm trước, lúc anh Dạ xảy ra chuyện, Khương Thích cũng có đến.”
Diệp Kinh Đường ngơ ngác: “Cái gì…anh có ý