Lam Minh gật gật đầu, sau đó mới lại nói thêm một câu: "Mới một thời gian không gặp, sao em lại gầy đi rồi?"
Bạc Dạ nhíu mày, cậu Lam này làm sao vậy hả? Sao lại bắt đầu tán gẫu với Đường Thi rồi?
Giữa hai người bọn họ chẳng lẽ còn có chuyện cũ gì sao?
truyenfull.com cập nhật nhanh nhất.
Thái độ của Đường Thi trái lại còn rất cởi mở. "Dạo trước bận quá, phỏng chừng là sút cân thật rồi, có điều dạo này em cũng rảnh rỗi hơn rồi, qua một thời gian nữa sẽ mập lại thôi."
Lam Minh nhìn Đường Thi cười nhẹ, nói: "Em vẫn nên mập hơn một chút nom mới dễ thương."
Dạ Bạc đứng một bên như muốn nổ tung, có chuyện gì vậy hả? Bọn họ có quan hệ gì cơ chứ! Sao có thể nói chuyện mập mờ nhường này hả!
Tên thế nô nào đó ngẩng đầu nhìn Đường Thi, nhưng Đường Thi lại không nhận ra gì có gì khác thường mà vẫn đứng tán gẫu với Lam Minh, không chút cảm nhận được Bạc Dạ bên này còn đang nôn nóng sốt ruột.
Qua một lúc Đường Thi mới quay đầu nhìn về phía Bạc Dạ, nhẹ giọng nói: "Đúng rồi, chuyện hôm nay tôi cũng phải cảm ơn anh."
Bạc Dạ sững người, sau đó liền ngoảnh mặt đi. Đường Thi cảm thấy kỳ quái: "Bạc Dạ?”
Cái tên Bạc Dạ được phát ra từ miệng cô hết sức dễ nghe.
Bạc Dã cảm thấy lòng anh mềm nhũn lại, nhưng anh vẫn cố gắng nhẫn nhịn, cố làm ra dáng vẻ lạnh lùng không để ý đến Đường Thi, nhưng ánh mắt vẫn hơi liếc về phía cô.
Đường Thi nhận ra bộ dáng của Bạc Dạ, mặt mày cong cong: "Tôi nói là thật sự cảm ơn anh, không phải chỉ nói xã giao.”
Cô bước mấy bước về phía Bạc Dạ, dưới ánh mắt hoảng hốt của Bạc Dạ, người phụ nữ vươn tay ra với anh, đường nét vẫn mang máng giống với khuôn mặt xinh đẹp trước kia, nhưng lại thêm vài phần bình thản, giống như đã buông bỏ, lại tựa như mang theo chút tự giễu quá khứ đã qua. Hóa ra rời bỏ không khiến người ta tổn thương, không còn để ý mới là điều tổn thương người khác nhất.
Cô nói: "Bắt tay như những người bạn nào."
Trong nháy mắt, trái tim anh như bị thứ gì đó hung hăng đục khoét. Sau tất cả, cô lựa chọn buông bỏ, thậm chí còn có thể hòa nhã bình tĩnh