Khi những ngón tay mát lạnh chạm vào thân thể cô, trong phút chốc Đường Thi cảm thấy cả người mình như bị thiêu đốt, những chuyện sau đó xảy ra cô còn chưa kịp ý thức được thì đã trở nên khó kiểm soát rồi.
Ngay lập tức Phó Mộ Chung siết chặt ngón tay đang đặt bên người mình, ôm Đường Thi đặt vào bồn tắm, dòng nước mát lạnh lập tức kích thích làn da của cô, vì vậy cũng giúp cô lấy lại tỉnh táo hơn một chút.
Thế nhưng... cũng chẳng thấm vào đâu cả.
truyenfull.com cập nhật nhanh nhất.
Ở bên kia, Bạc Dạ vừa cùng đối tác bàn bạc xong anh đang đi xuống hầm để xe, thì nhìn thấy Từ Hiển Thiên đang lém la lém lét đi loanh quanh trong hầm để xe, anh vô thức hỏi: “Người này là ai vậy? Trông anh ta có chút quen quen."
"Đó là con trai của Ông Từ kinh doanh đá quý." Đối tác làm ăn bên cạnh Bạc Dạ nói với anh: "Con người Ông Từ rất tốt, tiếc là con trai lại không tài giỏi được như vậy. Bây giờ đứng bên đó cũng không biết là đang làm cái gì nữa."
"Thì ra là vậy à."
Bạc Dạ hờ hững đáp lại một câu, tình cờ Từ Hiểu Thiên đi qua bên đó, nhìn thấy Bạc Dạ và mấy người họ, lập tức ngoan ngoãn chào hỏi mấy câu, Bạc Dạ cũng chỉ lạnh nhạt trả lời lại, cũng không nói gì nhiều.
Cho đến khi Từ Hiểu Thiên mở miệng trước: “Cậu Dạ, lúc cậu xuống đây có nhìn thấy một người phụ nữ không?"
"Người phụ nữ?"
Bạc Dạ đang định rời đi thì bị Từ Hiểu Thiên gọi lại, nhìn anh ta, rõ ràng là không hiểu anh ta đang nói gì: “Người phụ nữ nào cơ?"
Từ Hiểu Thiên tiến đến gần anh, khuôn mặt hiện lên ý cười đầy nham hiểm, nhìn Bạc Dạ: "Tôi đã cho cô gái mà tôi nhìn trúng, một chút cái đó..."
Bạc Dạ nhìn thấy khuôn mặt đó của anh ta, liền cảm thấy buồn nôn, Từ Hiểu Thiên có phải là không có não rồi hay không, anh ta thực sự cho rằng tất cả mọi người đều suy nghĩ bằng nửa thân dưới như anh ta sao?
Có điều Từ Hiểu Thiên không hề phản ứng lại trước sự chán ghét của Bạc Dạ, anh ta tiếp tục nói với anh: “Nhưng mà tôi vừa rời khỏi chỗ ông bố già của tôi, bây giờ đã không thấy bóng dáng cô gái ấy đâu rồi. Haizzzz."
Bạc Dạ không muốn dính líu gì đến anh ta hết, quen biết loại người này chỉ là tự hạ thấp phẩm cách của bản thân anh mà thôi, vậy nên anh định cùng với đối tác làm ăn của mình nhanh chóng rời đi trước, ai ngờ đâu chỉ một câu lẩm bẩm của Từ Hiểu Thiên đã khiến anh ngay lập tức dừng bước lại.
Anh ta đã