Lúc Đường Thi được đưa đến bệnh viện, Bạc Dạ nhìn cô được đẩy vào bên trong, nét mặt tràn đầy âu lo, Khắc Lý Tư ở một bên nói: “Có lẽ thân thể không có vấn đề gì, không xảy ra chuyện ngoài ý muốn, có lẽ là thần kinh chịu khá nhiều kích thích, áp lực lớn cứ tích góp từng tí một”
Bạc Dạ không nói chuyện, Khắc Lý Tư ở một bên nói: “Anh không cần quá lo lắng..."
truyenfull.com cập nhật nhanh nhất.
Hiện giờ Bạc Dạ chỉ hận bản thân mình không thể tách ra làm hai, một bên ở đây cùng Đường Thi, một bên quay lại hiện trường đi tìm Đường Duy.
Thời gian Đường Thi hôn mê không dài, sau hai mươi phút đồng hồ liền từ từ tỉnh lại, lúc nhìn thấy Bạc Dạ: "Anh... anh vẫn còn sống sao?"
Bạc Dạ thở phào một hơi: "Em tỉnh rồi, không sao nữa rồi, bây giờ tôi phải quay về." “Đợi một chút..." Đường Thi nắm chặt lấy tay của Bạc Dạ, nói từng chữ một rành mạch, một bàn tay khác của cô vẫn còn đang cắm kim tiêm: "Đường Duy vẫn còn ở đó... nhất định... nhất định phải đưa thẳng bé toàn vẹn khỏe mạnh quay trở về...
Câu nói tiếp theo không cần Đường Thi nói hết, Bạc Dạ cũng có thể trực tiếp đoán ra được.
Một người mạnh mẽ như Đường Thi, bình thường không bao giờ lên tiếng cầu xin người khác nhất là trước mặt Bạc Dạ. Thế mà bây giờ lại nhỏ bé đến vậy làm cho Bạc Dạ chỉ cảm thấy trái tim của mình đang co vào thành một cụm. "Yên tâm, tôi đi ngay bây giờ đây."
Buông tay ra, bóng dáng của Bạc Dạ dần biến mất khỏi tầm mắt của Đường Thi. Đường Thi nhìn chằm chằm vào bóng lưng của anh, ngay giây phút đó đột nhiên cô như trở về quá khứ.
Mà lần này, nơi mà bóng dáng anh lao tới lại là nơi có cô.
Lúc Bạc Dạ quay trở về hiện trường, khói bụi cũng đã tản đi rất nhiều rồi, anh tiến vào trong liền chạy về phía Lam Minh, Diệp Kinh Đường đã đứng ở một bên, có vẻ như anh ta đã đưa người chạy vội đến hiện trường không lâu, hai người đang tụ lại một chỗ bàn luận về việc gì đó, đến cả Diệp Kinh Đường cũng phải cầm theo bộ đàm trong tay. “Bạc Dạ?” Diệp Kinh Đường ngẩng đầu nhìn Bạc Dạ rồi lại quay người lại, có chút kinh ngạc: "Sao anh lại quay lại? Đường Thi không sao chứ?” "Tạm thời không sao, ở bên