Bạc Dạ đưa Phúc Trăn và Tô Kỳ về trước, cuối cùng đưa Đường Thi về Bạch Thành. Băng qua một thành phố, cô cứ đi đi về về như thế này thật sự quá xa, ước chừng phải lái xe hơn một tiếng, cuối cùng lúc về tới nhà, Bạc Dạ cũng đủ mệt.
Đường Thi nhìn anh một cái, khách khí nói một tiếng cảm ơn, cũng không có ý định mời anh lên nhà ngồi chơi.
Bạc Dạ kéo tay Đường Thi, Đường Thi quay đầu lại nhìn anh: "Hả?"
truyenfull.com cập nhật nhanh nhất.
Anh sắp bị sự lạnh lùng của cô bóp chết rồi. Đường Thi cười lạnh: “Tới đây rồi thì không cần làm bộ thâm tình với tôi nữa rồi nhỉ?”
Bạc Dạ không nói gì, ánh mắt có chút đau lòng, làm cho Đường Thi như nhìn thấy hình ảnh của quá khứ. Cô rút tay khỏi tay Bạc Dạ, chỉ nói một câu tạm biệt rồi quay lưng đi vào trong khu chung cư, bóng lưng cũng rất dứt khoát không chút lưu luyến.
Bạc Dạ cứ thế nhìn Đường Thi rời đi, đột nhiên thốt lên một tiếng: “Đường Thi.”
Đường Thi không đứng lại, bước chân càng nhanh hơn.
Không đúng, không phải như vậy. Trước đây dù là Đường Thi có đang giận dỗi, chỉ cần nghe tiếng Bạc Da gọi tên cô, cô vẫn sẽ đứng lại.
Nhưng Đường Thi bây giờ, nửa phần thương hại cô cũng không nỡ bố thí cho Bạc Dạ nữa rồi.
Lúc Đường Thi đi vào thang máy vẫn luôn cảm giác có người đứng ở cổng dõi theo cô. Cô ngẩng đầu nhìn Bạc Dạ đang đứng cách đó không xa, khoảnh khắc đó tim cô không kìm được khẽ rung lên, nhưng cuối cùng vẫn nhịn được không đáp lại Bạc Dạ.
Sự trầm mặc điên cuồng ngăn cách giữa hai người, Đương Thi có hơi say, tim đập thình thịch, cho tới khi cánh cửa thang máy từ từ khép lại, ánh mắt cuối cùng như lời vĩnh biệt. Khi về tới nhà, Đường Thi đẩy cửa vào, Khương Thích và Hàn Nhượng đã ngủ rồi, nhưng lại có một người con trai ngồi ở phòng khách, chính là Tùng Sam. "Sao hôm nay anh