Nghe Đường Thi nói vậy, vẻ mặt đắc thắng của Tiêu Hách Thiên cứng đờ, mặt cắt không còn giọt máu. Không... Không thể nào! Sao cô ta ra ngoài còn mang theo camera mini bên người? Cô ta đáng sợ đến thế sao? Chắc chắn cô ta chỉ đe dọa mình thôi, không thể nào... Tiêu Hách Thiên lập tức bối rối, nhìn cây trâm trong tay Đường Thi mãi mà chỉ thấy nó là một cây trâm bình thường, sao có khả năng ghi hình?
R7CKY ở Bạch Thành hắt xì một phát, lẩm bẩm: "Chà, cây trâm có chức năng ghi hình lần trước tôi làm đầu rồi nhỉ?"
Ventus không ngẩng đầu lên nói: “Tặng cho Đường Duy chơi rồi." “Vãi chưởng! Trên thế giới này chỉ có một cây thôi, anh cứ thế tặng mất à?" "Duy Duy nói mẹ thằng bé sắp đi thảm đỏ ở liên hoan phim, sợ bị người khác ức hiếp nên muốn Đường Thi mang theo, có thể làm bằng chứng” Ventus gõ máy tính: "Còn có thể theo dõi từ xa nữa... Khoan đã, hình như quay được cảnh gì đó.."
truyenfull.com cập nhật nhanh nhất.
R7CKY kinh ngạc nhìn màn hình, kêu lên: "Đây chẳng phải là Tiêu Hách Thiên sao?"
Ventus tỏ vẻ không biết. Anh không chú ý tới chuyện trong showbiz. "Tiêu Hách Thiên ấy, lần trước nhận được ảnh đế." R7CKY nói: “Thằng chó ra vẻ đạo mạo này! Cắt ảnh trong video, lát nữa đăng lên mạng cho các fans nhìn xem! Sao có thể để Đường Thi chịu oan ức chứ!"
Lúc này, cây trâm đang nằm trong tay Đường Thi, trở thành bằng chứng quan trọng vả mặt Tiêu Hách Thiên. Dù sao cũng chỉ còn người trong cuộc nên cô chẳng buồn đóng kịch nữa, tư thế thoải mái khác hẳn lúc giả vờ đáng thương vừa rồi, còn mỉm cười nói: "Sao? Anh không tin hả? Muốn thử không?"
Sắc mặt Tiêu Hách Thiên trắng bệch: “Cô đang hù dọa tôi tôi... Tôi không làm chuyện đuối lý, không sợ ma gõ cửa...
Đúng lúc này, điện thoại của điện thoại reo lên, là tiếng thông báo nhận được tin nhắn. Đường Thi thầm nghĩ tới thật đúng lúc, cô mở ra xem thì quả nhiên là tin nhắn của R7CKY, trong đó là mấy bức ảnh chụp từ góc nhìn của Đường Thi, Tiêu Hách Thiên đẩy cô lên sofa với gương mặt dữ tợn. Đường Thi nhìn điện thoại một lát rồi phóng to ảnh chụp, sau đó cho Tiêu Hách Thiên nhìn lướt qua. Mặc dù tốc độ rất nhanh, song Tiêu Hách Thiên vẫn có thể thấy rõ. Sắc mặt anh ta thoáng chốc thay đổi: “Cô cho tôi.." “Hả?” Đường Thi rụt tay lại: “Anh bảo tôi cho thì tôi phải cho chắc? Tại sao chứ? Chẳng phải nói là chỉ bàn chuyện công việc với tôi thôi sao? Tiêu Hách
Thiên, trước khi anh đụng vào ai thì nên nhìn rõ xem mình đã chọc phải ai, bây giờ đã đến nước này, không phải anh nói mấy câu xin lỗi là có thể lừa gạt cho xong chuyện."
Đường Thi nói chuyện vừa thẳng thắn vừa trào phúng, Tiêu Hách Thiên lập tức thay đổi sắc mặt, ánh mắt đầy căm hận: “Cô còn mang theo thứ này ư? Xem ra cô chỉ dụ dỗ phạm tội, quay được ai thì lấy ra đe dọa người đó!"
Đường Thi bật cười: “Sao tôi không quay Phúc Trăn? Sao không quay Bạc Dạ? Mình làm chuyện đuối lý mà còn mặt mũi đổ lỗi cho người khác. Tiêu Hách Thiên, tôi đã từng là fans của anh, bây giờ tôi thừa nhận trước kia mình bị mù, không ngờ lại từng thích loại thần tượng như anh! Đúng là sỉ nhục!"
Tiêu Hách Thiên khó tin nhìn Đường Thi, sau khi hồi phục tinh thần, anh ta lập tức đổi phương hướng: "Cho dù lúc trước tôi đã làm chuyện vượt quá giới hạn thì chính cô Đường Thi cũng có vấn đề mà. Tại sao cô lại ở hậu trường một mình? Ai để cô lại một mình? Nếu cô ở một mình nên chuẩn bị tinh thần gặp chuyện như vậy!"
Đây là lý luận người bị hại có tội gì vậy? Đường Thi tức giận đến mức bật cười: “Xem ra Tiêu Tiêu rất phù hợp ngụy biện. Một mình tôi ở hậu trường là chuyện của tôi, không phải lý do để anh táy máy tay chân! Nếu anh thích