Sau khi trở về, Đường Thi không trao đổi thêm với công ty, cũng không xảy ra mâu thuẫn khác với Tiêu Hách Thiên. Cô tự giam mình lại ngăn cách với thế giới. Sau này công ty liên lạc với cô, nói là có thể chuẩn bị xuất phát đi châu Phi, cô mới rời khỏi trạng thái tự bế này.
Khương Thích cảm thấy Tiêu Hách Thiên đã khiến Đường Thi bị shock nặng. Rõ ràng không cần sợ bất cứ kẻ nào, nhưng vẫn phải cúi đầu trước mặt người khác. Cảm giác uất ức này chắc chắn sẽ khiến Đường Thi rất khó chịu đựng.
Lúc Đường Thi thu dọn hành lý, Đường Duy vào phòng: “Mẹ, mẹ sắp đi rồi à?” “Ừ, sắp đi châu Phi một tháng." Đường Thi nhìn cậu bé: “Con phải chăm sóc bản thân thật tốt trong một tháng này." "Con biết rồi, con sẽ cố gắng” Đường Duy nói với Đường Thi: "Mẹ cũng phải chăm sóc bản thân, con chờ mẹ về rồi đến sân bay đón mẹ." “Ừ” Đường Thi cười nói: “Con muốn đặc sản nào?" "Châu Phi thì có đặc sản gì?" Đường Duy nghiêng đầu: “Mẹ cứ bình yên trở về đi, đừng xảy ra chuyện."
truyenfull.com cập nhật nhanh nhất.
Song Đường Thi lại không biết, chuyến đi này khiến dư luận ồn ào huyên náo.
Hai giờ chiều năm ngày sau, Đường
Thi ngồi trong phòng chờ sân bay để chờ check-in. Rất nhiều người phụ trách quay phim trong ekip cùng người đi cùng đều vội vàng dặm lại lớp trang điểm cho Đường Thi. Bên này là lối đi dành cho khách vip, toàn là người không thiếu tiền, cho nên thấy nghệ sĩ nào đó trang điểm ở đây đều không kinh ngạc, mỗi người ngồi yên tại chỗ chờ máy bay. Đường Thi tranh thủ hỏi: “Có người tới chụp ảnh lúc máy bay hạ cánh à?” "Vâng, toàn bộ hành trình, sau đó chúng tôi sẽ biên tập lại thành phim phóng sự, lúc ấy sẽ tìm một đài truyền hình ratings cao để phát sóng vào thời gian vàng” Trợ lý nở nụ cười, Asuka cũng được gọi tới trang điểm cho Đường Thi. Tuy nhiên hôm nay cô ấy có vẻ không yên lòng, liên tục xem điện thoại. “Sao vậy?" Đường Thi nhắm mắt lại để bôi phấn mắt, hỏi: “Cậu đang lo lắng chuyện gì à?" "Không... Không có." Asuka nhìn đồng hồ, lại tắt điện thoại, thì thào: "Sắp rồi."
Såp gi co?
Nhưng nhìn cô ấy như vậy, Đường Thi cũng không hỏi nhiều. Mọi người thong dong check in, bình yên vô sự lên máy bay.
Có người lặng lẽ gửi tin nhắn cho An Mật trước khi check in. "Họ đã lên máy bay." “Tốt lắm... Đừng để chúng sống sót”
An Mật độc ác gõ dòng chữ này, sau đó mím môi cười: “Đường Thi... Cô đáng chết!”
Chiều hôm đó, một tin tức quan trọng được đăng tải, một chiếc máy bay của sân bay hàng không quốc tế bị mất liên lạc, nguyên nhân không rõ, trước mắt còn đang điều tra. Chiếc máy bay bỗng dưng biến mất, hoàn toàn cắt đứt liên lạc, thậm chí không ai dự đoán được chiếc máy bay này đã gặp phải sự cố gì mà hoàn toàn mất tích, thậm chí biến mất khỏi vệ tinh toàn cầu, ngay cả hộp đen cũng thế.
Bởi vì lý do thời tiết nên Bạc Dạ đổi sang chuyến bay khác, nào ngờ lại thấy tin tức này trên thời sự, anh lập tức thất thổ làm đổ ly nước. Sắc mặt Lâm Từ tái nhợt xông vào phòng: “Cậu Dạ, trong danh sách những người trên chuyến bay gặp nạn, có tên của cô Đường Thi!"
Bạc Dạ sống đến chừng này tuổi, nhưng lần đầu tiên hoảng sợ đến mức tay run rẩy. Anh đứng dậy, vẻ mặt đã hoàn toàn mất khống chế, không ngờ mình chỉ quyết định đổi chuyến bay mà thoát khỏi kiếp nạn, nhưng Đường Thi... Đường Thi vẫn đi chuyến bay cũ! Anh mặt cắt không còn giọt máu, kêu Lâm
Từ đi xác nhận nhiều lần. Lâm Từ cũng lắp bắp: “Cậu.. Cậu Và, tôi đã kiểm tra lại mấy lần, sân bay còn có hệ thống phân biệt bộ mặt, tôi xem lại ảnh chụp khuôn mặt cô Đường Thi lúc ấy... Đúng là cô ấy.”
Cho nên Đường Thi thật sự lên máy bay, sau