Đêm nay, Đường Thi đã tổng hợp lại mọi tin tức về Phúc Trăn, sau đó suy nghĩ lại về chuyện xảy ra hôm nay. Đồng thời tiếp thụ quá nhiều tin tức, cô cảm thấy mình sẽ không ngủ yên. Cô không ngờ bên cạnh mình lại toàn là những người có âm mưu như thế, sắc mặt thay đổi, đảo điên tất cả thế giới quan của cô.
Đường Duy biết chắc chắn Đường Thi đang suy nghĩ nhiều. Lúc gõ cửa vào phòng, cậu bé nhỏ giọng hỏi: “Mẹ, bây giờ mẹ còn đang suy nghĩ chuyện ban ngày à?"
Đường Thi gật đầu: “Bây giờ mẹ vẫn duy trì thái độ nghi ngờ đối với mọi người." "Vậy còn Bạc Dạ?" Đường Duy phản xạ hỏi: “Đối với Bạc Dạ, mẹ có tin ông ấy không?"
truyenfull.com cập nhật nhanh nhất.
Đường Thi kinh ngạc nhìn Đường Duy hồi lâu, sau đó mới thì thào: “Bạc Dạ à.. Mẹ cũng không rõ nữa, mẹ không muốn mình liên lụy tới anh ta, chẳng qua... Mẹ cũng không mong anh ta xảy ra chuyện."
Đây là lời nói thẳng thắn trong lòng Đường Thi. Sau khi đã trải qua ngàn phàm, tất cả tình cảm lúc trước đã bị tàn phá đến mức không thể hồi phục lại như cũ, nhưng một chút còn sót lại có lẽ là mong đối phương có thể bình yên suốt đời.
Đêm nay, Bạc Dạ nằm mơ, mơ thấy rất nhiều chuyện trước kia. Khi tỉnh dậy, Bạc Dạ cầm chăn ngẩn người, còn chưa hồi phục tinh thần. Anh phát hiện... Hình như mình đang dần dần nhớ lại ký ức trước kia. Ví dụ như lúc trước anh biết Lam Minh, hoặc là nhớ lại quan hệ với Phúc Trăn đều là vì chút ký ức trong quá khứ còn sót lại khiến anh nhận tri theo quán tính. Bạc Dạ gọi điện thoại cho Bạch Việt. Mới sáng ra, Bạch Việt đang định đi ngủ thì bị Bạc Dạ đánh thức. Anh ta nói: “Anh chán sống hả? Quấy rầy người khác đi ngủ sẽ bị trời phạt đấy."
Bạc Dạ lẩm bẩm: “Tôi cảm thấy ký ức của tôi khôi phục một chút."
Bạch Việt nhảy dựng lên: “Anh nhớ lại chuyện gì?"
Bạc Dạ nói từng chữ: “Tôi nhớ... Đường Thi hồi học cấp 3." Cô bé nấp sau lưng Bạc Dạ, lén lút nhìn anh.
Bạch Việt tặc lưỡi: “Sau anh toàn nhớ mấy chuyện không quan trọng vậy?"
Bạc Dạ nói: “Anh nói gì thế hả? Thế mà còn không quan trọng à? Đây là hồi ức ngọt ngào của tôi và Đường Thi!” "Thôi bỏ đi anh giai, còn hồi ức ngọt ngào nữa chứ, chắc Đường Thi chẳng muốn quan tâm anh đâu, bây giờ anh nhớ ra thì có ích gì?” Bạch Việt nằm xuống giường: “Chiều tối tới căn cứ một chuyến đi, tôi khám cho anh."
Bạc Dạ đáp lời rồi cúp máy, nằm trên giường mắt đầu nhớ lại chuyện quá khứ với Đường Thi, Hồi đó Bạc Dạ là người đẹp trai nhất trường, còn Đường Thi nổi tiếng là tài nữ lạnh lùng, không có bạn bè, cô độc một mình không để ý tới ánh mắt mọi người, người duy nhất có thể khiến cô dừng bước chính là Bạc Dạ. Bạc Dạ biết Đường Thi, nhưng không quen cô, người trong nhà có qua lại với nhau, dù sao lúc đó nhà họ Đường cũng coi như danh gia vọng tộc. Ấn tượng của anh với Đường Thi chính là mặt trắng, chân dài, ít nói, thông minh. Ngoài ra giữa họ không cố ý trò chuyện thêm gì khác.
Bạc Dạ không ngờ Đường Thi lại thầm mến mình, càng không ngờ một ngày nọ, mình lại nhận được một lá thư tình trong hộc bàn, giấu tên, chữ rất đẹp, trang giấy còn có mùi hoa thơm ngát. Hồi đó Bạc Dạ tuổi trẻ ngông cuồng, chiều tối cầm thư tình đọc trước mặt toàn thể mọi người trên sân thể thao, từng câu từng chữ, thuật lại tình yêu sâu đậm bằng giọng nói lạnh lẽo, mãi tới cuối cùng...
Bạc Dạ nói: “Tôi không biết cô là ai, cũng không cần biết cô muốn thế nào, tóm lại cô cứ