Nhìn thấy Bạc Nhan đang như vật quý hiếm trong một đám bà mẹ, trong lòng Đường Duy tràn đầy bất mãn. Thật không nghĩ tới Nhan chỉ cần giả vờ tủi thân thì có thể khiến nhiều người lớn thích như vậy, xem ra người lớn cũng có lòng phòng bị trẻ em thật thấp.
Đúng thật là như vậy trong mắt bọn họ không phải chỉ là một đứa trẻ thôi sao, có thể gây ra sóng gió gì?
Đứng bên ngoài đám người, Đường Duy cứ dùng khuôn mặt lạnh lùng nhìn Bạc Nhan, nhìn cô bé được đám người tán thưởng, còn bản thân thì vô cảm như người qua đường.
truyenfull.com cập nhật nhanh nhất.
Cũng không biết tại sao, cậu bé luôn rất khó chịu khi thấy Bạc Nhan có bộ dạng như thế này.
Sau đó, Đường Duy lựa chọn bước đi, quả nhiên Bạc Nhan ở trong đám người nhìn thấy Đường Duy đi liền vội vàng xoay người bước ra khỏi đám đông. Cô bé điên cuồng chạy về phía sau lưng Đường Duy, nằm lấy tay cậu bé: "Anh trai.." "... hóa ra là thanh mai trúc mã”. truyện kiếm hiệp hay
Một đám người ở một bên mỉm cười: “Nhìn có vẻ rất hợp." “Cậu bé này nhìn thật quen mắt, không biết là con nhà ai, cảm giác thật giống một người." Họ cũng không nhớ rằng Đường Duy cũng giống như Bạc Dạ.
Chỉ có Đường Duy hờ hững rũ bỏ tay Bạc Nhan, nhìn cô bé một cái: “Mày theo tao làm gì hả? Đi hưởng thụ tình yêu của các bà mẹ đi." "Em." Bạc Nhan cắn môi: “Em không muốn sự sủng ái của họ, em chỉ muốn của anh mà thôi."
Lúc đó còn nhỏ tuổi nên không hiểu ý của câu này, Bạc Nhan chỉ muốn bày tỏ sự yêu thích của mình đối với Đường Duy, nên theo thói quen nói ra. Nhưng mà đối với Đường Duy vốn đã có suy nghĩ như học sinh cấp ba, hoặc là nói của một người trưởng thành, những lời nói này đã khơi dậy sóng lớn trong nội tâm của cậu bé.
Không muốn sự sủng ái của họ chỉ muốn của cậu bé mà thôi.
Vẻ mặt của Đường Duy sững sờ, khi quay người lại đối mặt với đôi mắt xanh xám trong veo như bầu trời mùa thu của Bạc Nhan.
Về