Tiêu Hách Thiên còn chưa kịp phân minh cho bản thân thì Lam Minh đã híp mắt, giọng nói nghiêm nghị, găn từng chữ một: “Bắt cả Tiêu Hách Thiên đi." "Đợi chút đã."
Phúc Trăn trợn tròn mắt, Bạc Dạ là đang đến làm càng ở địa bàn của anh ta sao! Bọn họ đã trực tiếp lấy cả hình tượng người đại diện của anh ta đi rồi, điều này không phải tương đương với việc làm hỏng cả uy tính của truyền thông Starlight rồi hay sao!
Phúc Trăn lo lắng quát: “Muốn làm gì thì cũng phải có bằng chứng chứng minh."
truyenfull.com cập nhật nhanh nhất.
Khoảnh khắc bắt gặp ánh mắt của Bạc Dạ, trái tim anh ta đột nhiên ớn lạnh.
Lẽ nào... Lẽ nào đúng là do em họ mình không nên thân, đã thực sự ra tay với Đường Thi sao?
Dùng biển quảng cáo để giết người mà cũng có thể làm được, có phải em ấy đã mất trí rồi không?
Lúc Thạch Họa và Tiêu Hách Thiên bị bắt vào xe cảnh sát, khuôn mặt của hai người như sắp chết chỉ còn chút hơi tàn, tất cả mọi người đều dán mắt vào một nam một nữ dối trên lừa dưới lúc đầu còn đầy kiêu ngạo, đến giờ lại không dám phát ra tiếng động gì, ai cũng không khỏi cảm thấy khó tin.
Ngay cả Tiêu Hách Thiên cũng tham gia vào chuyện này, rốt cuộc thì Đường Thi đã đắc tội với ai?
Bạc Dạ nhìn hai người bọn họ bị Lam Minh bắt đi, quay đầu lại nhìn Phúc Trăn, sau đó nhẹ giọng hỏi: "Cậu có ý kiến gì?"
Một câu nói nhẹ nhàng nhưng ẩn chứa một sự tàn nhẫn vô cùng, Phúc Trăn nghiến răng nghiến lợi: "Cậu muốn làm gì? Muốn làm loạn sao? Bạc Dạ, cậu không muốn chúng ta là bạn nữa sao?"
Bạc Dạ ngước mặt lên trời cười lớn: “Làm bạn với cậu?"
Như thể anh vừa được nghe một câu chuyện cười.
Sau đó người đàn ông đi đến bên cạnh Đường Thi, đẩy xe lăn của cô tiến lên phía trước, Đường Thi ngồi vững vàng trên chiếc xe lăn, biết rằng Bạc Dạ đang đẩy mình nên không nói gì cả, hai người cùng nhau đi tới trước mặt Phúc Trăn.
Lúc này Phúc Trăn mới nhận ra rằng, ánh mắt của hai người bọn họ... cực kỳ giống nhau.
Ánh mắt lạnh lùng mang theo sát khí, khiến người khác cảm thấy như thể bị thủ lĩnh của bầy sói nhìn chằm chằm vào người mình, khiến cho anh ta có một loại cảm giác... bị người khác nhìn thấu, cắn rứt lương tâm.
Đường Thi nhàn nhạt hỏi một câu, chỉ bằng