Đường Thi đỏ mắt nhìn người đàn ông trước mặt mình, từng câu từng chữ của anh thốt ra lập tức như dấy lên một cơn sóng to đổ ập đến.
Cô cảm thấy tay chân mình run rẩy, Bạc Dạ bỗng nhiên... phục hồi trí nhớ rồi sao?
Vậy anh ấy của hiện tại, rốt cuộc là Bạc Dạ nào? Làm sao anh ấy có thể nhớ lại mọi chuyện được?
truyenfull.com cập nhật nhanh nhất.
Đường Thi cảm thấy mình rất nực cười, Bạc Dạ khôi phục trí nhớ, phản ứng đầu tiên của cô lại là thực sự lo lắng không biết não của anh có để lại bất kỳ di chứng nào không.
Cô tự giễu mà cúi thấp đầu, nhếch môi một cái, thói quen này thật dễ khiến người ta cảm thấy bị coi thường.
Bạc Dạ nhanh chóng đưa mắt nhìn về con đường phía trước, nhưng vẫn rất run rẩy vươn một tay ra.
Sau đó, dùng tay mình phủ lên bàn tay đang chặt của Đường Thi, cả hai mới ngạc nhiên, hóa ra hai người bọn họ đều đang run rẩy.
Bọn họ, đều bị tình yêu này giày vò tới mức cả hai đều sợ hãi.
Bạc Dạ cảm nhận được Đường Thi muốn rút tay ra, vì vậy trong giây tiếp theo anh liền kiên quyết dùng sức, trực tiếp nắm lấy bàn tay của Đường Thi.
Đường Thi giật mình, trái tim cô khẽ run lên, cả người cũng bắt đầu trở nên hoang mang: “Bạc Dạ anh làm gì vậy... Anh buông tôi ra." "Tôi.." Bạc Dạ khàn giọng, nhưng vẫn nằm khư khư bàn tay của Đường Thi, một tay điều chỉnh xoay vô lăng, tay còn lại vẫn nắm chặt tay của Đường Thi.
Người đàn ông lợi dụng chút thời gian rỗi, quay mặt lại nhìn vào mắt Đường Thi, đối diện với ánh mắt sợ hãi của cô, yết hầu của anh chuyển động lên xuống: “Đường Thi, tôi thật sự đã nhớ ra toàn bộ rồi."
Đôi mắt Đường Thi đỏ hoe: “Nếu đã nhớ lại rồi... Tại sao còn muốn đến đây tìm tôi nữa!"
Ánh mắt Bạc Dạ chứa đầy đau khổ: “Tôi không chịu nổi... em rời khỏi tôi."
Đường Thi bất lực nhằm mắt lại, cô từ chối giãy giụa, để mặc cho Bạc Dạ năm lấy tay mình, nhiệt độ nóng bỏng từ bàn tay đang dán chặt tay cô truyền lên người, cô không dám nói gì.
Cô sợ bị một Bạc Dạ như vậy xâm lược, cô sợ bản thân mình sẽ không chút tự trọng mà rơi vào tay giặc lần nữa, cô sợ sẽ quên đi việc bản thân từng chịu đựng biết bao nhiêu đau khổ, uổng phí chịu đựng... Cô quá sợ hãi sự dịu dàng và ân cần của Bạc Dạ.
Bạc Dạ