Khi mà những lời này được nói ra từ trong miệng của Đường Duy, Kỳ Mặc chợt ngây ngẩn cả người, mà Lạc Phàm đang ngồi ở một bên xem bọn họ nói chuyện video và nghe đối thoại của hai người cũng sững người.
Trong đầu dường như là có gì đó chợt lóe lên, bọn họ không hẹn mà cùng nghĩ đến Tham Lam.
Có phải… Có phải vì để có được Tham Lam, cho nên mới tạo ra cuộc đuổi giết này không?
Thế nhưng Tham Lam đã chết, bây giờ lại có người quay trở lại ra tay với Thất Tông Tội, vậy thì có ích lợi gì chứ?
“Có lẽ tất cả những thứ này, phải đi hỏi người anh em cuối cùng vẫn chưa xuất hiện của mọi người.”
Đường Duy cầm điện thoại, nhìn chảm chăm khuôn mặt Kỳ Mặc: “Người gọi là Bạo Thực, Thất Tông Tội cuối cùng”
Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện, Đường Duy ăn nốt chỗ bánh ga tô còn lại. Sau đó cậu t nhanh chóng giải quyết tất cả bài tập mình, rồi bắt đầu lên mạng điều tra tin tức vể Tổ Phong Thần năm đó.
truyenfull.com cập nhật nhanh nhất.
Nhưng trên mạng lại đầy rẫy mấy thứ như Tổ Phong Thần có tầm quan trọng như thế nào đối với nhân dân Hải Thành, như là người bảo vệ của thành phố này, không ai có lời oán trách Tổ Phong Thần.
Như vậy, nợ máu năm đó của Thất Tông Tội… phải tính thế nào đây?
Đường Duy cau mày, vì không muốn để cho Đường Thi biết mình đang thừa nhận chuyện nghiêm trọng như vậy nên khi vừa nghe thấy tiếng gõ cửa thì cậu dứt khoát tắt website đi, sau đó nhìn cô bước vào, nhếch miệng cười nói: “Sao ạ?”
“Mẹ thấy con còn chưa ngủ.”
Đường Thi hơi đau lòng, bước lên sờ sờ gương mặt Đường Duy: “Được rồi, nên đi ngủ.”
Đường Duy ôm lấy cánh tay Đường Thị, làm nũng: “Mẹ, chúng ta đã qua thời gian cực khổ rồi, mẹ đừng lại lộ ra vẻ mặt như thế”
Đường Thi không nói chuyện, qua thời gian cực khổ rồi sao? Thật là như vậy sao?
Dường như tất cả mọi chuyện khổ cực xoay quanh cô đều đã ngừng lại. An Như đã trở thành người thực vật, hôn mê bất tỉnh. An Mật chết không toàn thây, trừng phạt đúng Bạc Dạ sống lại một lần, nhận sai chịu tội Dường như tất cả những ai nợ cô đều đã phải quay về trả giá.
Thế nhưng như vậy là kết thúc thật rồi sao?
Đường Duy nói: “Cuộc sống hiện tại của chúng ta đã từ từ đi vào quỹ đạo, con có cậu nhỏ, có Tùng Lâm làm chỗ dựa, còn có cả thầy giáo tốt của con. Sẽ không có ai bắt nạt chúng.
†a nữa. Mẹ xem, bây giờ ba cũng sẽ không thương tổn mẹ nữa, chúng ta đã chạy ra khỏi bóng tối rồi:’ Có lẽ là, cô may mắn kiên trì sống tiếp, vượt qua cửa ải khó khăn, cuối cùng nghênh đón bầu trời đầy nằng.
Nhưng mà nhìn những mảng u ám trong mắt Đường Duy, Đường Thi lại cảm thấy, hết thảy vẫn còn chưa có kết thúc.
Dường như còn có một trận bão tố điên cưồng cuối cùng đang rục rịch.
*Nếu như con có tâm sự thì đừng giấu giếm mẹ”
Đường Thi thấp giọng nói: “Mẹ không muốn mình không biết gì, cứ thế bị mọi người bảo hộ”
“Con hiểu mà”
Đường Duy ngẩng đầu nhìn Đường Thi một cái: “Mẹ sẽ vì con mà lựa chọn tái hợp với Bạc Dạ sao?”
Thời điểm như thế này, cậu lại lần nữa gọi tên đây đủ của Bạc Dạ.
Đường Thi sững sờ: “Vì sao lại hỏi cái này?”
“Bởi vì con cho rằng… hai người đã chịu đựng qua quãng thời gian khó khăn nhất, vậy thì có thể… khôi phục lại thật tốt rồi” Đường Duy thử thăm dò, cẩn thận nói: “Con cảm thấy ba không giống trước kia”
“Mẹ cũng không còn giống với trước kia”
Đường Thi cười nhẹ: “Có một số tình cảm không nhất định phải ở cùng một chỗ, đã từng có như vậy là đủ rồi”
Đường Duy không nói chuyện, trong đầu cậu lại lướt qua khuôn mặt của Bạc Nhan Cậu bé vẫn không có cách nào chấp nhận được sự tồn tại của Bạc Nhan, có lẽ là giống y như đúc thời điểm Đường Thi hận Bạc Dạ tận xương lúc trước.
Lúc Đường Thi đi ra ngoài, Đường Duy kinh ngạc nhìn bóng lưng của cô, hồi lâu chưa phục hồi tinh thần lại.
Trên màn hình điện thoại di động vẫn còn dừng lại ở một tin nhắn mà trước đó Bạc Dạ đã nhắn cho cậu “Mẹ con có đồng ý ở bên cạnh ba một lần nữa không? Ba chỉ là, ba sẽ dùng tất cả để bồi thường, sẽ quang minh chính đại, sẽ đường đường chính chính… mang hai mẹ con về nhà họ Bạc”
Đường Duy cười khố hai tiếng Ba à, vấn đề này của ba, có lẽ con chẳng thể cho ba một đáp án.
Ngày hôm sau, Đường Duy liền đi đến tổ sản xuất chương trình để ký hợp đồng. Sau khi ký kết xong, vị trưởng ban kia cầm tay cậu, liên tục lắc rất nhiều lần.
“Bạn học Đường Duy à, cháu có thể đến tham gia quả thực là vinh hạnh của tổ sản xuất của chúng tôi..”
Đường Duy rất khiêm tốn nói: “Không không không, cũng là vận may của cháu… chú Phương Hải, chú đừng khẩn trương, cứ coi cháu như người bình thường mà đối đãi