Khi cảnh sát Luân Đôn đến làm việc vào sáng hôm sau, họ vô tình nhìn thấy một đám gì đó có vẻ ngoài kỳ lạ ở lối vào của đồn cảnh sát, họ đến thì phát hiện ra bốn người đang bị trói vào nhau, bọn họ lại càng hoảng sợ, trên người đám người đó cũng được dán một mảnh giấy, ai đó đã viết bằng tiếng Anh- [Theo dõi chúng tôi, có đồ ra tay, mọi thứ giao cho cảnh sát các ý ngài quyết định.]
Sau đó trải qua điều tra camera giám sát, họ lại không tìm ra ai đã đưa nhóm người này đến đây, họ chỉ phát hiện nhóm người mặc đồ đen này đã đi theo dõi xe của người khác trong video, trên người chúng còn phát hiện có rất nhiều thuốc mê. Đám người đó hết đường chối cãi bất kể giải thích nào cũng đều vô nghĩa.
truyenfull.com cập nhật nhanh nhất.
Sakahara Kurosawa và Đường Duy trở về ngủ một giấc đến rạng sáng, nhưng Vinh Nam ở cách vách đã đứng ngồi không yên. "Thưa ngài, những người mặc đồ đen mà chúng tôi phái ra..." Ngải Tư, cấp dưới của anh ta nuốt nước bọt: "Tất cả đều bị cảnh sát bắt, tôi không biết tại sao... Hiện tại chúng ta có cần bảo lãnh họ tại ngoại không?"
Vinh Nam hầm hầm bước tới: "Đám người này làm cái quái gì vậy? Đều bị bắt rồi? Không phải bảo bọn chúng đi theo Đường Duy cùng đứa nhỏ đến từ Nhật Bản sao!" "Có vẻ như... bị mất dấu, sau đó không biết xảy ra chuyện gì, bị người ta trói lại... đưa đến đồn cảnh sát" Mời bạn đọc truyện tại Truyện88.net
Nói ra cũng là mất mặt, lại bị trói đưa đến đồn cảnh sát, đám người kia còn quang quác quang quác kêu to, nói bị hai đứa trẻ đưa đến đây thì làm sao mà cảnh sát tin được.
Bốn người đàn ông cường tráng như vậy có thể bị hai đứa trẻ bắt nạt không? Nói chuyện cười gì thế?
Vinh Nam nắm chặt tay, trong mắt hiện lên một tia lạnh lùng đầy sát ý: "Xem ra chúng ta đã đánh giá thấp Đường Duy cùng Sakahara Kurosawa."
Ngải Tư cúi đầu: "Thưa ngài, chúng ta sẽ làm gì tiếp theo..." "Không biết bọn họ có biết hay không. Nếu không biết