Sau khi Đường Duy nói những lời đó đã khiến sắc mặt Lâm Hiểu Thần trông vô cùng khó coi.
Bị người khác bóp chặt cổ, việc hỗ hấp của Đường Duy gặp khá nhiều khó khăn. Cậu cảm thấy bản thân mình sắp không thở nổi nữa, Cả người bị Lâm Hiểu Thần nắm lơ lửng giữa không trung bên ngoài cửa số. Việc này khiến cho Sakahara Kurosawa hoàng hốt vô cùng. Cậu lo lắng, sợ hãi giùm Đường Duy. Bởi vì chỉ cần Lâm Hiều Thần bị kích động một chút, rồi anh ta là đềnh mà thà tay thì Đường Duy sẽ ngay lập tức rơi xuồng dưới.
Mặc kệ cho việc bọn họ có thể nắm giữ, khai thác nhiều thông tin đến mấy thì thân thể của cả hai người vẫn mang hình hài của những đứa trẻ. Thế nên nếu so về sức mạnh thì cả hai hầu như không thể chống lại sức của người đã trường thành,
Đường Duy không ngừng run rẩy, hai chân cậu buông thông trên không, tim đập loạn xạ, mắt nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Lâm Hiểu Thần: "Bạn gáicủa anh là Khâu Trân Châu vì để giúp cho anh có thể thoát khỏi vòng vây của pháp luật mà ngay cả bản thân cũng mặc kệ. Đến khi chết roi vẫn cố gắng giúp anh tạo chứng cử ngoại phạm.. Thế mà lương tâm của anh lại chẳng mày may áy náy một chút nào sao?"
Hốc mắt Lâm Hiểu Thần đỏ như máu: "Mày nói bậy, mày đang cổ tình nói như thế để dụ dỗ tao... Không thể nào, là phụ nữ kia.. Å không thể nào làm được chuyện đó khi đang trong tình trạng như vậy..."
truyenfull.com cập nhật nhanh nhất.
"Có người đã cố tình ly gián tình cảm của hai người, đúng không?"
“Cô ta đã mang thai đứa con của kẻ khác." Lâm Hiểu Thần rồng thật to, liều mạng bóp cổ Đường Duy thật mạnh, dường như anh ta đang cố gắng cướp đi hết chút không khí còn sót lại trong lống ngực Đường Duy: "Cô ta xứng sao? Cô ta làm sao có thể.."
"Sao anh lại có thể biết được đó là đứa con của người đàn ông khác?"
"Bởi vì có một hôm tạo bắt gặp được que thử thai của cô ta, Nhưng cô ta... Cô ta lại không hề nói cho tao biết" Lâm Hiểu Thắn như mất đi ý thức, anh ta cứ thế mà rồng lên: “Mày thử nói xem, ở trong tình huống này không phải có tật giật mình thì là cái gì. Tao đã chuẩn bị hoàn tất các thủ tục để kết hôn với cô ta, tao hoàntoàn có đủ điều kiện và tư cách để làm một người ba, thể mà tại sao.. tại sao cô ta mang thai mà không nói cho tao biết.. Vì sao lại đem đến cho tao tin tức như the...
Như nghĩ đến chuyện gì đó, Đường Duy khẽ nhẩm mắt lại, thờ dài một hơi rối hỏi.
"Anh đã đến đó chưa? Đến xem bên trong chiếc vali kia có gi?"
Lâm Hiểu Thần bỗng khựng lại.
Nhận thấy sự ngạc nhiên, ngỡ ngàng của anh ta, Đường Duy củi đấu, cười thành tiếng: "Có lẽ bên trong... là đổ vật cuối cùng mà cô ấy đã để lại cho anh.."
Nước mắt lăn dài trên má Lâm Hiểu Thần: "Sẽ không... Không thể nào. Mày đừng có nói mấy lời như thể, mày đang muốn gây nhiễu tao."
"Gây nhiễu cái gi?"
Ánh mắt Đường Duy vô cùng bình tĩnh: “Tại sao chuyện một người đã chết có thể khiến anh dao động? Nếu như anh thực sự nghĩ rằng bản thân mình muốn chị ấy chết... thì anh có quan tâm đến tình cảm của chi ấy dành cho anh không?"
Lâm Hiểu Thắn nghe thấy những lời này mà cảngười bùn rủn, như sét đánh ngang tai.
Sakahara Kurosawa chậm rãi đọc một đoạn văn.
"Hiếu Thần, ước muốn của em là có thể cùng anh đến Luân Đôn. Bởi vì em biết, anh cũng thích Sherlock Holmes. Vi chúng ta có cùng sở thích cho nên mới có thể đi cùng với nhau.
Đó là, đó là email mà Khâu Trân Châu đã gửi cho anh khi cả hai đang ở đất khách quê người.
Lâm Hiểu Thần bất ngờ, cả người run bắn bật: "Vì sao, sao mày lại biết được chuyện này?"
Bởi vì Đường Duy đã hack hòm thư của Lâm Hiểu Thắn, thể nên tất cả những lá thư gửi đến đều được bọn họ xem qua cà rồi.
Sakahara Kurosawa không dừng lại, vẫn tiếp tục đọc đoạn trích đó: "Chúng ta cùng thích cái cách mà Sherlock Holmes duy trì công lý, chúng ta cũng thích những suy nghĩ vượt xa tầm hiểu biết người thường của Sherlock Holmes. Em vô cùng thích được ở bên anh khi cả hai ta cùng nhau phân