Đường Thi quay đi, Bạc Lương mim cười: “Chắc nó đang chào tạm biệt cháu." "Nó mà thông minh được như vậy cũng mừng." Đường Thi cũng cười theo: “Bác, làm phiền hai người chăm sóc nó mấy ngày này, cháu quay lại sẽ đón nó về." "Không phiền." Bạc Lương nói: “Đi đi, cẩn thận đấy."
Nhìn Đường Thi và Hàn Thâm lên xe rồi lại rời đi,
truyenfull.com cập nhật nhanh nhất.
Bạc Lương và Sâm Tuệ Thu vẫn đứng ở cửa nhà dắt chó. Hai vợ chồng nhìn xe đi xa đến khi không còn nhìn thấy bóng mới bất ngờ cùng nhau thở dài. "Người đàn ông bên cạnh cô bé, trông rất được." Sầm Tuệ Thu khẽ nói: “Ông này, ông nói xem...Đường Thi có phải không cần đến thắng khốn nhà chúng ta nữa không?"
Bạc Lương lắc đầu, không nói gì.
Thật lâu sau, ông ấy mới khàn giọng nói: "Số trời khó tránh. Nếu Đường Thi thật sự lựa chọn từ bỏ thì chúng ta cũng không thể trách ai." Nhưng đã trải qua rất nhiều chuyện, không ở bên nhau...thì thật là quá đau lòng. "Toàn là những đứa trẻ ngoan." Sầm Tuệ Thu thấy hơi nghẹn ngào. Là người ngoài cuộc, thấy chúng vướng mắc nhiều năm như vậy, trong lòng bà ấy vô cùng xúc động, nói: "Bây giờ Bạc Dạ cũng là đứa trẻ ngoan.” Bạc Lương dắt chó đi vào giúp bà ấy, Tiểu Dạ Dạ vô tâm, vào nhà mới còn thấy vô cùng thích thú, không hề nghĩ đến việc mình rời xa chủ cũ.
Cũng không nghĩ đến việc chủ nhân buông tay rời xa lần này...rốt cuộc, có phải là vĩnh biệt hay không.
Bạc Dạ với Sakahara Kurosawa nói chuyện tới tối khuya, sau đó Bạc Dạ thuê một phòng riêng để ngủ, vì anh phải giải quyết quá nhiều chuyện, không tiện cho Đường Duy biết.
Sau khi đám người Bạch Việt biết Bạc Dạ tự mình thuê phòng khác, họ vẫn khoanh chân ngồi trên giường của Đường Duy, Kỳ Mặc sờ sờ cằm: “Nói xem có phải Bạc Dạ đang nghi ngờ chúng ta không?" "Rõ ràng là các anh chị đang nghi ngờ ba."
Đường Duy