Một giây trước Đường Thi vẫn còn cãi nhau với Bạc Dạ, nhưng ngay giây sau, khi nghe anh nói đừng nói nữa, không hiểu tại sao đại não của cô cứ như vậy trực tiếp nghe theo mệnh lệnh của Bạc Da, lập tức ngậm miệng lại.
Người phụ nữ hơi mở to mắt, cô không thể nhìn thấy biểu hiện của Bạc Dạ trong bóng tôi, nhưng cô lại cảm thấy hình như mình đang nhìn thẳng vào ánh mắt của Bạc Dạ.
Đôi mắt lạnh lùng, lí trí và dữ tợn như của một con thủ hung ác.
truyenfull.com cập nhật nhanh nhất.
Cô hít một hơi thật sâu, thân hình của Bạc Dạ mơ hổ đến gần cô, sau đó cơ thể của người đàn ông ngăn lại trước người cô, thân thể của hai người họ dần ép sát vào nhau, cùng dựa vào mép tường, gần sát.
Hinh như từ phía xa truyền đến tiếng bước chân.
Sau đó có một người ở bên ngoài trực tiếp kéo một cánh cửa ra, trong phút chốc ánh sáng chiếu vào không gian tối tăm, chiếu sáng cả một vùng tối tăm.
Tình cờ nơi bọn ho dang đứng là một góc tối heo lånh, cũng là điểm mù của tầm mắt, bóng tối hòa vào toàn bộ không gian tối tăm.
Đường Thi sau to hai mắt nhìn, sau đó nhìn thấy Tùng Sam và Đường Dịch trực tiếp bị người mang vào ném ngã xuống mặt đất.
Mùi máu tươi truyền đến từ trên người bọn họ.
Đường Dịch cố gắng chống đỡ hai mắt đỏ như máu, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của người đàn ông mặc đổ đen: “Anh là người của Vinh Nam sao?"
Người đàn ông kia cười khặc khắc mấy tiếng, sau đó túm lấy cổ áo của Đường Dịch đang nằm trên mặt đất kéo lên.
Đường Dich ho ra một ngụm máu, khiến cho khuôn mặt của người đàn ông kia lập tức dinh máu. "Cậu đã trốn sâu như vậy, lại chịu lộ diện vào lúc này, là vì muốn đánh lạc hướng sự chủ ý của ông chủ chúng tôi sao?"
Người đàn ông mặc đồ đen lập tức đầy Đường Dịch ra xa, cà người Đường Dịch trượt trên mặt đất mấy mét. Đường Thi suýt chút nữa không nhịn được lao ra, nhưng lập tức bị Bạc Dạ mạnh mẽ kéo lại. "Tôi không thể tro mắt đứng nhìn như vậy." Đường Thi thấp giọng nói, dần khóc nức nở.
Giọng nói của Bạc Dạ rất nhỏ nhẹ, nhưng lại vô cùng lạnh lùng: "Em muốn chết sao? Không sợ bị lộ à? Bọn họ vẫn còn chưa biết chuyện chúng ta đã trốn thoát."
Đường Thi bỗng nhiên hít vào một ngụm khí lạnh, lắc đầu với đôi mắt đỏ hoe,
Dừng lại mọi hành động của bàn thân, quay người trở lại, ngẩng đầu nhìn thấy người đàn ông mặc đồ đen ở cửa phía xa đang giơ ngón giữa lên với Đường Dịch: "Nói cho cậu biết, cho dù cậu có giãy dua như thế nào thì cũng không thể thay đổi được vận mệnh của anh em hai người