Tuy hiện tại tình hình của Nguyệt Nguyệt đã tạm thời được khống chế nhưng tình trạng bệnh của cô rất đặc biệt nên Long Mặc Uyên nhanh chóng đưa cô tới bệnh viện làm kiểm tra.
Hoành Dung chỉ mới ở chung với Nguyệt Nguyệt một thời gian nên cô ấy không ý thức được rằng việc cô phát bệnh sẽ nghiêm trọng tới mức nào.
Với lại anh là một người xa lạ mà Nguyệt Nguyệt đã tạm thời mất đi ý thức biết đâu sẽ ra chuyện không hay nên vội vàng ngắn cản anh lại.
Long Mặc Uyên gấp gáp tới nóng nảy đẩy cánh tay của Hoành Dung đang chắn trước mặt mình ra sau đó quát lớn sau đó bước chân cũng xa dần rồi khuất bóng.
"Nguyệt Nguyệt cô ấy là vợ hợp pháp của Long Mặc Uyên tôi.
Tôi đưa vợ tôi đến bệnh viện nên cảm phiền cô đừng ngăn cản tôi nữa!"
Bác sĩ dưới thái độ kh ủng bố của Long Mặc Uyên thực hiện hàng loạt các xét nghiệm và chuẩn đoán.
Thật may mắn ra bệnh tình của Nguyệt Nguyệt không có chuyển biến nặng.
Nhưng trước đó vì thực hiện thuật thôi miên để chữa trị nên có một số kí ức sẽ tạm thời bị mất hoặc biến mất vĩnh viễn.
Bác sĩ giải thích thật kĩ về bệnh án của cô cho anh xong thì cũng đúng lúc y tá tới thông báo có bệnh nhân tới kiểm tra nên muốn bác sĩ nhanh chóng trở về thăm khám.
Vị bác sĩ vừa rồi vẫn còn trẻ tuy là kiến thức tràn trề nhưng kinh nghiệm xử ký tình còn yếu, mới chỉ một ánh mát của Long Mặc Uyên đã đủ dọa vị bác sĩ rợn cat sóng lưng rồi.
....
Hoàng Dung nghe chính Long Mặc Uyên thừa nhận Nguyệt Nguyệt chính là vợ của mình nên cô ấy không có quyền lên tiếng can thiệp nữa.
Hoàng Dung dồn tất cả xử lý công việc ở công ty con sau đó lại đáp chuyến bay sớm nhất của ngày hôm sau từ thành phố T trở về thành phố H.
Sau một chuyến công tác trở về Hoàng Dung kéo theo hành lý uể oải trở về căn hộ của mình mong muốn nghỉ ngơi thư giãn.
Nhưng bất ngờ khi cô ấy vừa mới trở về nhà thì đã bị một đám vệ sĩ lao tới khống chế.
Bắc Minh Thiên không nhìn thấy Nguyệt Nguyệt cơn giận trong lòng liền bạo phát.
Hắn dùng tay nâng mặt Hoàng Dung lên để hai người mặt đối mặt với nhau rồi lạnh lùng uy hiếp.
"Nói nhanh cô đã đem Nguyệt Nguyệt đi đâu rồi? Tôi có cả trăm cả ngàn cách khiến cho cô phải khai ra tất cả.
Tốt hơn hết hãy tự mình nói đừng buộc thuộc hạ của tôi phải tự mình động thủ."
Ánh mắt của Bắc Minh Thiên toát lên rõ sự tàn nhẫn và vô tình.
Nhưng Hoàng Dung ở trên thương trường lăn lộn bao năm nên tuy trong lòng vang lên hồi chuông cảnh báo nhưng vẫn ương bướng kiên cường đáp.
" Các người mau buông tôi ra.
Mấy người đang vi phạm quyền bất khả xâm phạm về chỗ ở và quyền bất khả xâm phạm về thân thể.
Tôi có quyền nộp đơn kiện lên tòa án!"
Bắc Minh Thiên thấy Hoàng Dung nói vậy liền vừa vỗ tay vừa cưới lớn.
Sau đó bóp mạnh cằm của