Lăng lão gia nghe xong tức giận không thôi giơ gậy gỗ trong tay đánh túi bụi vào người của Lăng Duy vừa đánh vừa mắng.
"Tại sao Lăng gia lại có cái thứ con cháu vô dụng giống như các ngươi cơ chứ? Lăng gia thật vô phúc mà! Lăng Duy anh dạy con của anh hay nhỉ? Có ăn có học mà lại cư xử như đám người thất học thế hả?"
Trên dưới người của Lăng gia đều giữ chặt gậy gỗ trong tay ông cụ lại bởi vì nếu để ông đánh nữa sẽ xảy ra án mạng mất.
Nhưng Lăng lão gia là ai cơ chứ làm sao mà dễ dàng chịu thỏa hiệp được lửa giận trong lòng ông lúc này bốc ngày một càng cao ông quát lớn.
"Tất cả cút ra hôm nay lão già này phải dạy dỗ cái thằng trời đánh này một bài học mới được!"
Mọi người đang không biết phải làm như thế nào mới đúng nữa.
Nếu như mặc kệ thì không làm được, mà mặc kệ cũng không xong.
Tiến cũng được mà lui cũng không được, nhưng bỗng dưng từ phía sau lưng Lăng lão gia truyền ra.
Tiếng khóc nức nở khiến cho cơn giận của Lăng lão gia biến mất trong chớp mắt, ông giật mạnh cây gậy gỗ ra sau đó quay lại nhẹ nhàng dỗ Nguyệt Nguyệt.
"Nguyệt Nguyệt ngoan là ai lại dám bắt nạt bảo bối của ông vậy? Khóc nhè xấu quá Nguyệt Nguyệt là đứa bé ngoan mà, chỉ có đứa bé hư mới thích khóc nhè thôi!"
Lăng Du Nguyệt nhanh chóng lau nước mắt sau đó nắm góc áo của ông nội dật dật tỏ vẻ sợ hãi rồi lí nhí ấp a ấp úng nói lý do cho ông nghe.
"Ông nội vừa rồi nhìn rất hung dữ nên Nguyệt Nguyệt sợ lắm luôn! Híc híc, Nguyệt Nguyệt muốn về nhà, ông nội chúng ta mau về nhà đi có được không?"
Nhưng chỉ vừa nói dứt câu thì Lăng Du Nguyệt bỗng dưng ngất xỉu Lăng lão gia đỡ lấy cháu gái nhỏ sau đó để quản gia dìu cô lên xe trở về biệt thự ở ngoại ô.
Bác sĩ riêng cũng đã được gọi đến biệt thự sẵn sàng cấp cứu.
Lăng lão gia đưa theo Lăng Du Nguyệt rời đi thì người của Lăng gia cũng nhanh chóng giải tán.
Lăng Mặc Uyên nhìn về hướng cửa thất thần một lúc lâu sau đó bỗng dưng nở nụ cười sau đó quay qua phân phó việc cho thư ký.
"Cậu phái người đi điều tra Nguyệt Nguyệt.
Chậm nhất là ngày kia mọi thông tin của cô ấy phải được nằm trên bàn làm việc của tôi."
Thư ký nghe xong mà trong lòng nước mắt là biển rộng.
Ôi thư kí chứ có phải siêu nhân đâu.
Ôi cái số của thư kí khổ quá đi mất mà."
Không có đưa cô tới bệnh viện là vì Lăng Du Nguyệt sợ bệnh viện hơn nữa đây là bệnh cũ của cô.
Bác sĩ từng chẩn đoán là nếu như tiếp nhận k1ch thích hoặc mệt mỏi thì nhẹ thì là ngất xỉu nặng thì sẽ rơi vào hôn mê sâu.
Lăng Kiên Hải cũng chính là con trai cả của Lăng lão gia trong một lần sau khi tham gia bữa tiệc xã giao trở về thì cả Lăng Kiên Hải và vợ của ông