Cố Khuynh Hà biệt vô âm tín suốt ba tháng trời.
Ba tháng trước em gái của hắn là Cố Khuynh Dao tưởng chừng như sống không bằng chết, ấy vậy mà chớ hề khiến hắn dao động, ôm theo số tiền bỏ trốn, quyết tâm không xuất đầu lộ diện.
“Cố Khuynh Hà, bao lâu nay anh ở đâu, làm gì? Tại sao bây giờ mới chịu xuất hiện?”
Cố Khuynh Dao hỏi hắn, giọng điệu như đang trách mắng vậy.
Nhưng cũng phải thôi, Cố Khuynh Hà có thể hiểu được tâm trạng của cô.
Là hắn khiến cô rơi vào cảnh ngộ như hiện tại, vì hắn bất tài lại hư hỏng nên mới khiến Cố gia từ đổ vỡ biến thành đổ nát.
Cố Khuynh Dao có người anh trai như hắn quả là bất hạnh.
Bọn họ ngồi trong quán cà phê đối diện Phong Thị, từ từ nói về những khuất mắt trong lòng bấy lâu.
Trước mặt Cố Khuynh Hà còn có một Phong Ngôn Hành đang nhìn chằm chằm hắn.
Đối với quan hệ của ba người, không dễ gì nói ra những lời thích hợp.
Cố Khuynh Hà ngồi một hồi lâu, cà phê trong tách uống đến sắp cạn.
Hắn nghĩ thông suốt rồi mới nói:
“Trước đây là lưu manh, sau này vẫn chỉ có thể là lưu manh.
Có điều, trước đây là lưu manh cấp thấp, bây giờ là lưu manh cấp cao.
Cố Khuynh Dao, từ giờ về sau anh hai sẽ không mang rắc rối đến cho em, cũng sẽ không để em phải bận tâm đến anh.
Anh hai thời gian qua sống tốt lắm, trưởng thành lên nhiều rồi.”
Hắn không dám nói sâu, bởi vì hắn biết công việc của hắn không vẻ vang gì.
Ngày đó, Cố Khuynh Hà lừa được Phong Ngôn Hành số tiền 10 triệu đô.
Hắn đem hết số tiền này chạy ra nước ngoài, đi theo làm chân sai vặt cho một đại ca Mafia.
May mà hắn thông minh, rất nhanh đã học hỏi được không ít kinh nghiệm làm ăn trong hắc đạo, vừa kiếm được tiền, vừa được vị đại ca trọng dụng.
Đột nhiên, Cố Khuynh Hà nhìn sang Phong Ngôn Hành, rất bình tĩnh và thản nhiên, nói với anh:
“Phong Ngôn Hành, xin lỗi.
Chắc cậu vì tôi mà gặp không ít rắc rối rồi nhỉ?”
Lúc đó, bàn tay của Cố Khuynh Dao bỗng bị siết mạnh, chợt nhận ra bàn tay của bản thân vẫn luôn bị Phong Ngôn Hành nắm chặt kể từ sau trận gây rối của Hách Dịch Hoan.
Phong Ngôn Hành vừa bị lời nói của anh trai cô làm cho kích động.
Một màu đỏ thẫm từ cổ lan lên đến tai, trong mắt có tia máu, toàn thân đều toát lên mùi vị phẫn nộ.
Phong Ngôn Hành chưa bao giờ quên vấp ngã đầu đời đó.
Anh hận đến mức muốn lột da, xẻ thịt Cố Khuynh Hà, muốn hắn phải trả giá gấp ngàn vạn lần vì dám lừa anh.
Bây giờ hắn ở trước mặt anh, hỏi anh có phải gặp không ít rắc rối không? Ha, hắn thừa biết câu trả lời, vậy mà còn dùng thái độ dửng dưng như không để đối diện với anh.
Là hắn không biết điều thật hay là cố tình chọc anh phát điên đây?
Song, Phong Ngôn Hành vẫn rất kìm nén, không muốn bộc lộ ra sự tức giận của mình.
Dù sao thì vừa rồi cũng là Cố Khuynh Hà cứu anh khỏi lưỡi dao của Hách Dịch Hoan, đây là ơn cứu mạng.
Hơn nữa, Cố Khuynh Hà còn là anh trai của Cố Khuynh Dao.
Bây giờ hắn mở miệng xin lỗi anh rồi, anh không bỏ qua chỉ sợ Cố Khuynh Dao nghĩ anh bụng dạ hẹp hòi, trừ mất một điểm trai tốt của anh.
Nghĩ đi nghĩ lại, Phong Ngôn Hành cuối cùng cũng trút một hơi thở dài thườn thượt, xóa đi oán hận trong lòng.
“Chuyện cũ rồi, không đáng nhắc lại.
Anh lừa tôi một lần, cũng cứu tôi một lần, chúng ta xem như hòa.”
Thật ra, nếu anh không phải lòng Cố Khuynh Dao thì chuyện này nằm mơ cũng không thể cho qua dễ dàng.
Cố Khuynh Hà đoán được sẽ có kết quả này cho nên mới có thể một mặt điềm nhiên như vậy.
Sau khi Phong Ngôn Hành nói xong, hắn phất tay ra hiệu cho đàn em mang vào mấy chiếc vali màu đen, để ở trước mặt Phong Ngôn Hành.
“Nói gì thì nói, có nợ phải trả.”
Mấy chiếc vali đều được mở ra, bên trong chứa đầy tiền.
Cộng hết chỗ tiền ấy lại, nhiều nhất cũng phải gấp ba lần con số 10 triệu đô.
Phong Ngôn Hành đơ ra:
“Thế này là thế nào? Trả nợ cũng không cần phải nhiều…”
Cố Khuynh Hà chưa để anh nói xong đã cướp lời: “Không nhiều!”
Hắn đứng thẳng người dậy, lấy mắt kính vắt trên cổ áo đeo lên, định nói nhưng lại ngập ngừng, do dự.
“Phần dư đó… coi như là của hồi môn tôi cho Cố Khuynh Dao, trước khi em ấy về nhà chồng.”
Của hồi môn giao cho Phong Ngôn Hành, lời nói kia cũng là nói với Phong Ngôn Hành.
Cố Khuynh Hà chưa bao giờ nhìn thấy em gái hắn lo lắng cho ai ngoài người thân trong gia đình, chưa bao giờ nhìn thấy cô nắm tay bất kỳ người đàn ông nào.
Hắn chưa từng thấy ai dại gái như Phong Ngôn Hành, vì một người phụ nữ không phải người yêu mà dốc hết sức lực và tiền bạc đổi lấy bình yên cho cô ấy.
Cái nắm tay lúc hoạn nạn của họ, hắn tận mắt nhìn thấy và cảm nhận sâu sắc.
Mặc cho dường như Phong Ngôn Hành và Cố Khuynh Dao đều không hề để tâm đến cái nắm tay trong vô thức đó, mãi cho đến khi phát giác được mà bối rối buông tay thì Cố Khuynh Hà đã đi mất.
Phong Ngôn Hành không nhìn cô, mắt lảng sang chỗ khác trốn tránh, hàng mi dài rũ xuống thoáng chút buồn.
“Em đừng lo… tôi… không xem lời nói của em là thật.”
Phong Ngôn Hành không còn lạ gì với cách cư xử của cô nữa, lúc nào cũng trong trạng thái tự bảo vệ tôn nghiêm bản thân.
Hôm nay anh đã tỏ tình với cô nhưng cô chưa trả lời.
Anh không mong sẽ nghe thấy cô từ chối, vì vậy thà tự tìm cho mình một cái cớ, còn hơn là thất tình.
“Tiền Cố Khuynh Hà cho em, em tự giữ đi.”
Đến đây, Phong Ngôn Hành cũng muốn rời đi, lúng túng thu dọn đồ đạt.
Không ngờ rằng trong lúc bản thân hèn mọn không dám đối diện với Cố Khuynh Dao, thì Cố Khuynh Dao lại hồi đáp lời tỏ tình của anh.
“Ngôn Hành, chúng ta ở bên nhau đi!”
Phong Ngôn Hành kinh ngạc, chân đang bước đi đột ngột dừng hẳn, đôi mắt mở to, sửng sốt ngoảnh lại nhìn cô.
“Em… vừa nói gì?”
“Em nói, chúng ta ở bên nhau đi.
Bên nhau ngày ngày tháng tháng như những cặp tình